Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 500: Thời Khắc Chứng Kiến Lịch Sử




Những người trẻ tuổi trăm năm gần đây, đều chỉ nghe thấy danh hào của Quỷ Đế Dao Tân, nhưng bọn họ chỉ cảm thấy đó là do được người ta làm quá lên, một quỷ tu mà thôi, lại không có thành tựu to lớn, còn có thể lợi hại bao nhiêu?

Nhưng hôm nay, những người này hoàn toàn được nhận thức rồi.

Nàng kiêu ngạo, là có tư bản.

Vô số người vây quanh ở bên ngoài Thần Hành Cung, quan sát tình hình bên trong.

Các chủ Thần Các ở trong lầu các cũng đang khẩn trương nhìn chằm chằm tình hình bên ngoài.

Vài vị trưởng lão kia đều là lão tổ tông của Thần Các, nếu bọn họ đồng ý yêu cầu của Quỷ Đế, vậy hắn thật sự bị giao cho nàng để hả giận.

"Các chủ..." Tiêu Nguyệt Sân nửa dựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lại tràn đầy nhu tình.

Các chủ Thần Các lập tức xoay người, vài bước đi đến trước mặt Tiêu Nguyệt Sân: "Nguyệt Sân, sao nàng ngồi dậy rồi, vết thương trên người không sao chứ?"

Tiêu Nguyệt Sân khẽ lắc đầu: "Các chủ... bên ngoài thế nào?"

Sắc mặt các chủ Thần Các lập tức trầm trầm: "Đối với ta rất bất lợi."

"Sao lại như thế? Các chủ, chàng..." Tiêu Nguyệt Sân có chút vội vàng, bắt lấy tay các chủ Thần Các không dấu hiệu hỏi hắn.

Các chủ Thần trấn an vỗ vỗ tay nàng ta: "Nguyệt Sân nàng nghe ta nói, nếu lát nữa thật sự có cái gì ngoài ý muốn, nàng lập tức đi xuống dưới tìm Ngọc Ninh tôn giả, nói cho Ngọc Ninh tôn giả biết Quỷ Đế Dao Tân ở đây, biết không?"

"Nhưng mà chàng..."

"Ta sẽ tận lực kéo dài thời gian, chỉ cần Ngọc Ninh tôn giả xuất hiện, Dao Tân sẽ không chú ý đến ta nữa."

Tiêu Nguyệt Sân trịnh trọng gật gật đầu.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, âm thanh kia có chút dồn dập, như là đang đánh vào trái tim của hai người.

Các chủ Thần Các cho Tiêu Nguyệt Sân ánh mắt, Tiêu Nguyệt Sân lập tức gật đầu, xoay người sờ soạng vài cái bên sườn giường.

Một trận ánh sáng hiện lên, trên giường đã không còn thân ảnh của Tiêu Nguyệt Sân nữa.

Các chủ Thần Các bây giờ mới sửa sửa y phục, trấn định mở cửa đi ra ngoài.

"Các chủ, vài vị lão tổ mời Ngài đến đó." Đệ tử gõ cửa lập tức gục đầu xuống, không dám nhìn các chủ Thần Các.

"Ừ."

Vu Hoan và đám người đã từ bên ngoài chuyển qua phòng tiếp khách của tiểu lâu.

Vu Hoan ngồi ở trên ghế chủ vị, Thiên Nguyệt ngồi ở bên cạnh Vu Hoan, thần sắc có chút không được tự nhiên, sắc mặt hơi hơi đỏ lên.

Diêm Tố đứng ở bên người Vu Hoan, rõ ràng có chút ghen ghét Thiên Nguyệt ngồi ở bên cạnh Vu Hoan, còn vẻ mặt không được tự nhiên kia.

Nếu là có thể, Thiên Nguyệt thật sự rất muốn đổi vị trí với Diêm Tố.

Mà vài vị lão tổ tông của Thần Các chỉ có thể ngồi ở phía dưới.



Các chủ Thần Các đến, cũng chỉ có thể đứng.

"Dao Tân tiền bối, người đã tới rồi, muốn xử trí như thế nào Ngài cứ định đoạt." Lão già thanh y như người phát ngôn cho mấy lão già này.

Trên mặt bình tĩnh của các chủ Thần Các nhiều thêm vài phần kinh ngạc, tuy rằng đoán được, nhưng thật sự đến lúc này, hắn vẫn có chút không có cách nào tiếp thu.

Thần Các thật sự sẽ giao hắn ra để bình ổn lửa giận của Quỷ Đế Dao Tân.

"Thật sự tùy ta xử trí?" Vu Hoan nhướng mày.

"Tùy Dao Tân tiền bối xử trí."

Nhìn một đám lão già đối với một tiểu cô nương gọi tiền bối, cảm giác này, thật sự quá quỷ dị.

Vu Hoan gật gật đầu: "Nhìn vào mặt mũi của lão gia hỏa mấy người, chuyện lần này, ta không so đo, nhưng nếu Thần Các các ngươi còn dám phạm ta, vậy chớ có trách ta không khách khí."

Diêm Tố kinh ngạc, tổ tông vậy mà cũng sẽ cho người ta mặt mũi?

Mấy lão già này...

Ý nghĩ của Thiên Nguyệt không khác gì với Diêm Tố lắm, cho nên hai người không khỏi nhìn nhiều vài lần.

Bốn lão già đồng thời thở phào nhẹ nhõm: "Tiền bối yên tâm, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai."

Nếu không phải trăm năm này nàng biến mất, bọn họ cũng sẽ không để Thần Các lơi lỏng về nàng.

Lại nói tiếp các chủ này... rõ ràng là lúc Quỷ Đế Dao Tân còn ở đã tiền nhiệm, tại sao lại to gan dám đối nghịch với nàng? Còn thiếu chút nữa đã bồi Thần Các vào luôn rồi.

"Như vậy còn có một việc." Ánh mắt Vu Hoan lạnh vèo vèo dừng ở trên người các chủ Thần Các.

Hắn đứng ở trung tâm giống như là một vật phẩm trưng bày, không có bất cứ quyền nói chuyện nào.

Tất cả mọi chuyện, đều là nữ nhân trước mặt này ban cho hắn.

Lão già thanh y cũng liếc nhìn các chủ Thần Các một cái, trong mắt có chút tiếc hận: "Tiền bối mời nói."

"Ngọc Ninh ở chỗ các ngươi, có thể giao cho ta hay không?"

Không gian trong nháy mắt yên lặng xuống, không khí quỷ dị bắt đầu lưu chuyển giữa mọi người.

Thật lâu sau, lão già thanh y mới đánh vỡ im lặng: "Tiền bối nói Ngọc Ninh?"

"Chính là hắn." Vu Hoan cho đáp án chắc chắn về phỏng đoán trong lòng bọn họ.

Không khí áp lực lên.

Ngọc Ninh...

Đó chính là đồ đệ của Sáng Thế Thần, hơn nữa sớm đã ngã xuống, sao lại ở chỗ bọn họ?

Vu Hoan nhanh chóng quét mấy người một vòng, trong lòng đã có đáp áp, những người này có lẽ không biết Ngọc Ninh ở đây.



"Các ngươi không biết cũng đúng, nhưng các ngươi phải bảo đảm lát nữa ở đây xảy ra bất cứ chuyện gì, các ngươi đều không được nhúng tay, nếu không, hiện tại ta lập tức gϊếŧ các ngươi."

Lão già thanh y giao lưu bằng mắt với ba lão già còn lại một phen, sau đó gật đầu.

Ngọc Ninh còn sống hay không bọn họ cũng không biết, cho dù còn sống, bọn họ cũng không có khả năng tham dự đi vào.

Cho nên đồng ý với Vu Hoan, mới là lựa chọn chính xác nhất.

"Được rồi, các ngươi đi đi." Vu Hoan phất phất tay.

Mấy lão già lưu luyến mỗi bước đi, cõi lòng đầy thấp thỏm rời khỏi gác mái.

Trong phòng cũng chỉ dư lại các chủ Thần Các.

"Dao Tân, ngươi cho rằng ngươi đấu được Ngọc Ninh tôn giả?" Hắn muốn kéo dài thời gian, để Nguyệt Sân mời Ngọc Ninh tôn giả ra tới.

Vu Hoan khẽ cười một tiếng: "Đấu được hay không, ngươi cũng không nhìn được."

Trên mặt các chủ Thần Các đại biến, xoay người muốn chạy, nhưng mà bước chân hắn mới vừa động, ngực lập tức đau xót.

Kim quang xuyên qua ngực hắn, lại ở trong không khí cong một vòng, lại lần nữa bắn trở về, xuyên qua giữa mày hắn...

Từ đầu đến cuối, không thấy một giọt máu.

Thân thể các chủ Thần Các mềm oặt ngã xuống đất, cơ hồ đồng thời, không khí như là bị thiêu đốt, độ ấm trong nháy mắt bay lên tới một trình độ đáng sợ.

Ngọn lửa tự nhiên xuất hiện trống rỗng trong không khí, Diêm Tố và Thiên Nguyệt rõ ràng cảm giác được sự khó chịu, trong cơ thể cũng như đang bị bỏng cháy.

Vu Hoan lập kết giới cho hai người, hai người bọn họ bây giờ mới cảm giác tốt được một chút.

Vu Hoan dùng Thiên Khuyết Kiếm cắt ra một trận pháp trên mặt đất: "Ta không biết hai người sẽ bị truyền tống đến đâu, hai người tự mình nghĩ cách trở về tìm ta, nhớ kỹ, khi đánh không lại người khác, đừng xúc động."

Nghĩ nghĩ, Vu Hoan lại lấy Thần Khí từ trong vòng tay.

Nhiếp Hồn Sáo và đàn Phượng Minh.

"Tìm cơ hội khế ước chúng nó."

"Cô cô..."

"Tổ tông..."

Âm cuối của người kéo thật dài ở trong không khí, nhưng cảnh tượng trước mặt bọn họ đã bắt đầu mơ hồ, cuối cùng lâm vào hắc ám.

Vu Hoan nhìn mặt đất, ánh mắt lạnh lùng giống như gió tuyết khắc nghiệt mùa đông.

"Ngọc Ninh, ngươi cho rằng còn có thể giống ba vạn năm trước như vậy sao?"

Kiếm trong tay Vu Hoan đột nhiên cắm vào mặt đất, nơi mũi kiếm tiếp xúc xuất hiện vết nứt, sau đó kim quang từ giữa tràn ra, như mạng nhện từ dưới chân nàng lan tràn ra ngoài, kim quang đuổi theo những vết nứt đó, biến toàn bộ mặt đất đều thành màu vàng.

"Ầm...."