Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 474: Ngươi Để Tâm Chút Đi




Vu Hoan nhụt chí ngồi xuống đất: "Ta biết ngay loại chuyện cứu vớt thế giới này không thích hợp với ta mà."

Dung Chiêu lẳng lặng nhìn Vu Hoan, phảng phất như toàn bộ thế giới cũng chỉ dư lại một mình nàng, không còn thứ gì khác nữa.

"Sẽ có cách, nhất định sẽ có."

Lời này không biết là nói cho nàng nghe, hay là nói cho hắn nghe nữa.

"Chủ nhân, nhìn thấy tấm bia đá bên kia không?" Âm thanh của Uyên Ương Kính bỗng nhiên vang lên.

Vu Hoan nhìn về phương hướng vách núi, Bách Lý Vu Hoan vừa lúc đứng ở trên tấm bia đá kia, ba chữ Thanh Dương Mộ nằm ở dưới hồng quang, có vẻ có chút quỷ dị.

Vu Hoan nhíu mày hỏi: "Ừ, làm sao vậy?"

"Tấm bia đá kia chắc có hữu dụng."

Vu Hoan có chút khó hiểu: "Tấm bia đá kia chẳng lẽ là do Thanh Dương Mộ tự tay lập à?"

Tự mình lập bia cho mình là cảm giác gì?

Được rồi, tấm bia đá kia cũng tương đương với cái biển hiệu, cũng không phải bia mộ.

"Ta chỉ nói chắc có hữu dụng, có thể thử xem, có hữu dụng hay không thì còn phải chờ thử qua mới biết."

"Vậy ngươi nhanh chóng làm đi!" Vu Hoan thúc giục.

Uyên Ương Kính ngượng ngùng một lát, mới yếu ớt nói: "Chủ nhân... không ai đưa sức mạnh vào cho ta, ta không mở ra được Chi Kính Hồi Tưởng."

"Dung Chiêu." Vu Hoann gọi Dung Chiêu bên ngoài.

Dung Chiêu lại bất đắc dĩ lắc đầu: "Sức mạnh của ta không thể trực tiếp truyền cho nó."

"Đến khi nào rồi, dù sao cũng phải tận thế, quản nhiều như vậy làm gì?" Vu Hoan kích động, cộng thêm hận sắt không thành thép.

Dung Chiêu vẫn lắc đầu như cũ: "Hoan Hoan, đây là Thiên Đạo kiềm chế ở trên người ta, ta vi phạm, có khả năng sẽ liên lụy nàng."

Hắn không phải sợ, nhưng hắn không thể lấy Vu Hoan ra mạo hiểm.

Một chút cũng không thể.

Vu Hoan nhíu mày nhìn hắn, trong lòng có chút bực bội, dư quang quét đến Bách Lý Vu Hoan bên tấm bia đá kia, lập tức có chủ ý.

"Để nàng ta tới."

Đột nhiên bị điểm danh, Bách Lý Vu Hoan lui về sau mấy bước, vừa lúc ở trên bia đá kia, một trận âm hàn đâm thẳng lên trán, khiến nàng ta nổi da gà đầy người.

Vu Hoan để Dung Chiêu đưa thần lực vào trong cơ thể của Bách Lý Vu Hoan, sau đó từ Bách Lý Vu Hoan chuyển vào trong Uyên Ương Kính.

Đây là cách duy nhất, nhưng mà...



Bách Lý Vu Hoan không phối hợp.

Ánh mắt mỗi lần nam nhân kia nhìn mình, đều như là đang nhìn một người chết, nàng ta sợ mình thật vất vả mới cướp lại được thân thể của mình, còn chưa sống được bao lâu lại chết nữa.

"Được thôi, nếu ngươi không làm, hiện tại ta bảo cho Dung Chiêu gϊếŧ chết ngươi." Vu Hoan để Uyên Ương Kính bay đến trước mặt Bách Lý Vu Hoan, dùng vẻ mặt âm u nhìn chằm chằm nàng ta.

Từ bên ngoài nhìn vào, Vu Hoan là một người vô cùng thấp bé nhỏ nhắn, đứng ở trong tấm kính, vốn không có uy lực gì.

Nhưng không biết vì sao, nàng ta nghe thấy giọng nói kia, cả người lập tức run lên.

Có những ký ức đó, nàng ta biết rõ ràng, nữ nhân này tuyệt đối không phải đang lừa nàng ta.

"Ta đếm ba tiếng, nếu ngươi không trả lời, ta coi như ngươi từ chối."

"Một..."

"Hai..."

"Ta đồng ý, ta đồng ý." Bách Lý Vu Hoan chỉ thiếu khóc toáng lên nữa thôi.

Nàng ta vừa mới nói xong, đã nhìn thấy người trong gương lộ ra nụ cười vừa lòng. Tuy nụ cười kia nàng ta thấy vẫn âm u như cũ, nhưng vẫn tốt hơn vừa rồi rất nhiều.

Tất cả mọi thứ chuẩn bị ổn thỏa, Uyên Ương Kính bay tới trước tấm bia đá, Bách Lý Vu Hoan đứng ở phía sau Uyên Ương Kính, Dung Chiêu đứng ở phía sau nàng ta.

Bách Lý Vu Hoan gian nan nuốt nước bọt, đồng tử co chặt, nàng ta cứ cảm giác phía sau đứng không phải là một người, mà là một con chim ác độc lúc nào cũng có thể lấy mạng của nàng ta.

Có thể là do Bách Lý Vu Hoan quá mức khẩn trương, lần đầu tiên Dung Chiêu vận chuyển thần lực, nàng ta nhất thời không chịu đựng nổi, huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn, máu tươi từ khóe miệng trào ra ngoài.

"Muội tử, thời khắc mấu chốt, ngươi đừng có mà rớt mắt xích nha! Tốt xấu gì ta cũng dùng thân thể này lâu như vậy rồi, tuy còn chưa có tu luyện đến độ tuyệt thế vô song, nhưng thần lực vẫn có thể chấp nhận được, ngươi có chút để tâm đi được không?" Vu Hoan ở trong gương dậm chân.

Bách Lý Vu Hoan yên lặng lau máu ở khóe môi, trong lòng lại đang run cầm cập, nàng ta sợ hãi mà!

"Thử lại lần nữa, lần này không được nữa thì ta thật sự sẽ gϊếŧ ngươi." Vu Hoan thử nhe răng.

Người phía sau cứng đờ gật gật đầu, cố gắng làm bản thân bình tĩnh trở lại.

Chỉ cần làm tốt, bọn họ sẽ không gϊếŧ mình.

Lần thứ hai thuận lợi hơn nhiều, thần lực thông qua Bách Lý Vu Hoan tiến vào Uyên Ương Kính, kim quang biến bên trong Uyên Ương Kính đều nhuộm thành màu vàng.

Vu Hoan cảm giác quanh thân đều dào dạt ấm áp, nàng lập tức ngồi xếp bằng, hấp thu những thần lực đó.

"Chủ nhân, ngươi như vậy là không phúc hậu!" Nếu Uyên Ương Kính có hình hài mà nói, lúc này nhất định đang tung tăng nhảy nhót, đây rõ ràng là cho nó năng lượng.

Vu Hoan nói móc cũng không có thời gian móc Uyên Ương Kính, nàng có thể cảm giác được, thần lực có sự trợ giúp rất lớn đối với trạng thái hiện giờ của nàng.

Cho dù chỉ có thể hấp thu được một chút ít thần lực đi chăng nữa, đó cũng mạnh hơn bất cứ thứ gì rồi.

Dung Chiêu thấy Vu Hoan cần thần lực, không keo kiệt một chút nào, thần lực dồi dào không ngừng dũng mãnh tiến vào trong Uyên Ương Kính.

Điều này Uyên Ương Kính không hề oán giận, những thần lực này đủ nó tiêu xài thật lâu.



Chờ Vu Hoan rời khỏi trạng thái tu luyện, phát hiện cảnh tượng xung quanh đã thay đổi, nơi xa là mặt biển mênh mông vô bờ, mà lúc này trên mặt biển không phải là màu xanh mà lộ ra màu đỏ quỷ dị.

Trong biển là đồ án ngang dọc đan xen đường cong, lưu chuyển vầng sáng.

Không... đó không phải là trong biển, mà là ảnh ngược ở trên không trung chiếu xuống mặt biển.

"Dung Chiêu?" Vu Hoan quay đầu kiểm tra, mặt kính có thể nhìn thấy cảnh tượng 180 độ, lúc này Dung Chiêu ở phía sau Uyên Ương Kính, đương nhiên Vu Hoan không nhìn thấy.

Nghe thấy giọng của Vu Hoan, thân hình Dung Chiêu lóe lóe, trực tiếp xuất hiện trước mặt nàng.

"Cảm giác như thế nào?" Hắn bình tĩnh hỏi.

Vu Hoan run rẩy cánh tay, cười đáp: "Khá hơn nhiều so với trước kia."

"Ừ. Tìm được người rồi, ta dẫn nàng đi qua." Dung Chiêu lời ít mà ý nhiều.

"Ồ..." Vu Hoan 'ồ' một tiếng: "Tiểu gia hỏa đâu?"

Dung Chiêu móc thú nhỏ trong ngực ra, cẳng chân tiểu gia hỏa vừa giẫm, nhảy tới trên mặt kính, bốn móng vuốt chụp ở trên mặt kính bóng loáng, quỷ dị chính là mặt kính không bị vỡ.

Vì thế Vu Hoan nhìn thấy vô số lông...

Lông phóng đại...

Còn có một nơi nào đó không thể nói ra lời...

"Chi chi chi..." Sao ngươi lại chạy vào bên trong rồi?

Vu Hoan chậc lưỡi, nhanh chóng bảo Dung Chiêu ném nó xuống.

"Chi chi chi chi chi chi..." Thú nhỏ giãy giụa muốn nhào qua, Dung Chiêu trực tiếp nhét nó trở lại vào trong ngực.

"Phù..." Vu Hoan vỗ vỗ ngực, tiếp tục hỏi: "Bách Lý Vu Hoan đâu?"

Dung Chiêu nhíu mày, hiển nhiên không muốn đề cập đến nàng ta, một hồi lâu nàng mới nghe tiếng nói trầm thấp của Dung Chiêu vang lên: "Ở phía sau."

Phía sau?

Vu Hoan bảo Uyên Ương Kính chuyển thân một cái, quả nhiên nhìn thấy Bách Lý Vu Hoan được một thứ đồ chơi trắng trắng ngà ngà chở. Nhìn như vậy, có lẽ là ngất đi rồi.

Ồ, có ai nói cho nàng biết, một đống trắng trắng ngà ngà kia là cái quỷ gì không?

Vu Hoan càng nhìn thứ đồ chơi kia càng cảm thấy quen mắt.

Nhớ lại vừa rồi thú nhỏ không biết xấu hổ nằm trên tấm gương của nàng kia, trong đầu lập tức nổ cái ầm.

Đây là bản phóng đại của thú nhỏ mà, xốc bàn!

Thú nhỏ, cha mẹ của ngươi tự mình tìm tới sao?