Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 300: Tìm Một Cơ Hội Diệt Trừ Ả




Những người đó còn không rõ đã xảy ra cái gì, cuối cùng là những người lớn tuổi nhìn qua có chút kiến thức nói là tiếp dẫn ánh sáng.

"Tiếp dẫn ánh sáng? Ma giới? Không phải Ma Tộc sớm đã bị tiêu diệt sao? Sao còn có Ma giới?"

"Thì đó, chẳng lẽ ngươi nói bậy?"

Cho nên ánh mắt hoài nghi đều rơi trên người người nọ.

Người nọ hừ lạnh: "Ta nói bậy, vậy ngươi không tin là được chứ gì."

Có lẽ không ngờ tính khí của người nọ lớn như vậy, cũng không dám nói nhiều, bàn tán với người bên cạnh.

"Này này, nhìn bên kia kìa."

"Cái gì?"

"Đó không phải Bách Lý Vu Hoan sao? Tại sao ả ở đây?"

"Hình như vừa rồi ả là người thứ nhất đến đây, xem ả như vậy hình như là biết người ở đây."

Một ít người lúc trước nhìn thấy Vu Hoan, bắt đầu mồm năm miệng mười rống lên.

"Bách Lý Vu Hoan!" Có người đứng dậy: "Vừa rồi ngươi có nhìn thấy cái gì không?"

Vu Hoan liếc mắt, theo giọng nói xuyên qua, khóe miệng hơi hơi nâng lên, vẽ ra một đường cong trào phúng.

"Nhìn thấy thì sao mà không thấy thì thế nào?"

"Ngươi nhìn thấy gì?" Lập tức có người khác nói tiếp: "Ma giới xuất thế, đại lục nhất định không an ổn, ngươi cũng là một thành phần trong đại lục, cũng không thể đứng nhìn đại lục lâm vào trong cảnh dầu sôi lửa bỏng chứ?"

Đối với những người này mà nói, đây là chiến tranh của hai chủng tộc, mà Vu Hoan là con người, dù thế nào cũng phải đứng bên bọn họ.

"Ta có thể nha!" Vu Hoan càng cười tươi hơn.

Bốn chữ thành công khiến tất cả mọi người đều câm nín.

Dung Chiêu đi ra khỏi phòng đứng bên cạnh Vu Hoan.

Người phía trước lập tức hút khí.

Rất nhanh có người tỉnh táo lại từ trong dung mạo kinh diễm kia, bọn họ phát hiện áo khoác của Vu Hoan là cùng một loại y phục với trên người của Dung Chiêu.

Không có nghe thấy Bách Lý Vu Hoan thành thân mà?

Cũng không có nghe nói nàng có người yêu thích đâu?

Nam nhân có dung mạo kinh người từ đâu nhảy ra thế?

Mặt mày Dung Chiêu thanh lãnh, thần sắc lạnh nhạt, chỉ quét qua đám người đó một cái: "Đi thôi."

Vu Hoan gật đầu, đi về phía cửa viện.

Người đứng ở cửa viện không tự chủ được đứng sang hai bên nhường đường cho bọn họ một con đường.



"Bách Lý Vu Hoan, ả bại hoại này, ngươi sẽ chết không được tử tế, mọi người cùng nhau lên, gϊếŧ chết đại ma đầu này."

"Chúng ta nhiều người như vậy, chỉ cần đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể gϊếŧ chết đại ma đầu này."

Trong đám người đột nhiên xuất hiện một đám người kích động.

Mà những người này còn thật sự bị kích động.

Bởi vì chuyện tiếp dẫn ánh sáng, không ít người tập trung đến, hiện tại bên ngoài còn có không ít người đuổi tới phía này.

Bọn họ nhiều người như vậy, còn sợ một tiểu nha đầu lừa gạt sao?

Dung Chiêu bất động thanh sắc giữ chặt tay Vu Hoan, bảo vệ nàng ở phía sau.

Vu Hoan sờ sờ cổ, trái phải lắc lư, ngữ điệu vô cùng khiêu khích: "Muốn đánh nhau? Được thôi, tới đi!"

"Lên!"

"Gϊếŧ ả! Gϊếŧ ả!"

Vu Hoan tránh Dung Chiêu ra: "Là do bọn họ ra tay trước, không phải là chuyện ta chọn."

Dung Chiêu bất đắc dĩ, dặn dò nói: "Cẩn thận."

Thân hình Vu Hoan vừa chuyển, trực tiếp vọt vào trong đám người, kim quang trên người nàng tản ra, một thanh trường kiếm hoa lệ nháy mắt được nàng cầm trong tay.

Vọt lên liền quật ngã một đám người.

Nhưng bọn họ làm không biết mệt, ngã xuống một đám lại có một đám người khác vây lại.

Vu Hoan cầm Thiên Khuyết Kiếm, chém như chém củ cải, bị kiếm khí của Thiên Khuyết Kiếm đánh trúng, không phải ngất xỉu thì là nằm trên mặt đất rêи ɾỉ.

Có lẽ là không thấy ai chết, gan của bọn họ lại càng thêm lớn.

Dung Chiêu tận lực để mình không cách Vu Hoan quá xa, nhưng người ở đây quá nhiều, ở giữa bọn họ vẫn cách vài người.

"Vây ả lại, tập trung linh lực làm lá chắn."

Lập tức có mười mấy người vây quanh Vu Hoan, linh lực phóng lên cao, giao nhau trên không trung, hội tụ thành một lá chắn nửa vòng trong, bao phủ Vu Hoan vào bên trong.

Vu Hoan thở hổn hển mấy hơi, ước lượng Thiên Khuyết Kiếm trong tay, ánh mắt đảo qua những người bên ngoài.

"Các ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?"

Những người đó lập tức giận dữ đến đầu muốn bốc khói.

"Chẳng qua là ngươi ỷ vào thanh kiếm trên tay, có bản lĩnh ngươi đừng cầm vũ khí."

Đúng vậy, nàng có thể lợi hại như vậy hoàn toàn là bởi vì thanh trường kiếm lấp lánh kim quang trong tay mà thôi.

Vu Hoan cười nhạo: "Mắc cười quá! Đây là đồ của ta, tại sao ta không thể dùng? Nếu các ngươi có thì ngon mà lấy ra dùng đi!"

Bản thân vô năng lại trách trên đầu người có điều kiện.

"Ngươi..."



"Làm sao bây giờ? Ả có thanh kiếm kia, chúng ta căn bản không có cách nào đến gần được."

Vu Hoan không có tâm tư nghe những người xung quanh bàn tán, Thiên Khuyết Kiếm vung lên, lá chắn trước mặt trực tiếp nát bấy.

Hơn mười người kia bị sức mạnh phản phệ bắn bay.

"Không có thời gian chơi với các ngươi." Vu Hoan nhảy đến bên người Dung Chiêu, Dung Chiêu vô cùng ăn ý ôm lấy eo Vu Hoan, ôm nàng bay ra khỏi vòng vây.

"Phát hiện cái gì?" Tuy là câu hỏi, nhưng Dung Chiêu lại dùng ngữ điệu khẳng định.

Vu Hoan dựa vào đầu vai của Dung Chiêu, ánh mắt dừng ở đám người phía dưới, mặt mày lạnh lẽo.

"Sở Vân Cẩm đó. Trừ bỏ nàng ta thì còn có ai trăm phương ngàn kế muốn gϊếŧ ta như vậy?"

Tuy vừa rồi những người đó đến từ bốn phương tám hướng, nhưng mà nàng phát hiện, bọn họ thường thường nhìn về một phương hướng.

Nàng dùng linh lực quét qua, cơ hồi không có khó khăn gì liền phát hiện Sở Vân Cẩm.

Vị này không phải bị tên Nam Cung Triệt tự xưng thân phận không tầm thường kia đưa đi rồi sao?

Dung Chiêu trầm mặc một lát: "Vận may trên người ả ta càng nhiều hơn so với lần trước nhìn thấy rồi."

"Hả? Cái thứ vận may này còn có thể gia tăng?"

"Có thể. Tỷ như Thiên Khuyết Kiếm vốn là của ngươi, nhưng bởi vì một số nguyên nhân nào đó mà Thiên Khuyết Kiếm rơi vào trong tay người khác, thì vận may của người đó sẽ tăng lên, có thể tăng nhiều hay ít thì phải xem Thiên Đạo."

"Đó không phải là cưỡng chế cướp đoạt vận may của người khác sao?" Vu Hoan trừng mắt: "Đầu óc của Sáng Thế Thần có phải bị điên rồi không? Loại quy tắc này cũng có thể?"

Dung Chiêu không còn lời gì để nói.

Sáng Thế Thần người này...

"Từ khi ta vào Phủ Giang Thành, trong Phủ Giang Thành liền có lệnh truy nã ta, Sở Vân Cẩm đúng là không từ thủ đoạn nào mà!"

"Tìm một cơ hội diệt trừ ả." Tuy Sở Vân Cẩm không đáng sợ, nhưng trên người nàng ta có quá nhiều biến số, hiện tại hắn hoàn toàn không nhìn thấu.

"Ồ... được nha." Vu Hoan nóng lòng muốn thử.

Nữ nhân kia năm lần bảy lượt đụng đến điểm mấu chốt của nàng, mỗi một lần đều có thể chạy trốn khỏi tay nàng, đều đó thật sự làm Vu Hoan khó chịu.

Ném rớt những người phía sau, hai người dừng lại ở một nơi có dân cư thưa thớt.

Vu Hoan sờ sờ bụng, có chút đói.

Thú nhỏ cũng bò ra tới, nhìn thấy Dung Chiêu, lập tức vui mừng 'chi chi chi' kêu lên.

Dung Chiêu duỗi tay sờ sờ đầu nó, thú nhỏ cọ cọ đầu vào tay Dung Chiêu, bộ dáng thỏa mãn.

Vu Hoan: "..." Sao có cảm giác nó là do Dung Chiêu nuôi thế?

"Chi chi chi..." Thú nhỏ từ trong ngực Vu Hoan nhảy đến trên tay Dung Chiêu, quen đường bò đến bả vai Dung Chiêu ngồi xổm, con ngươi đen như đá quý quay tròn.

Dung Chiêu lại không giống như trước mà ném thú nhỏ ra nữa.