Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 297: Đại Khái Là Tránh Không Khỏi




Có những lời này của Vu Hoan, Ôn Huyên cũng không dám vi phạm, nàng ta không muốn Thẩm ca ca xảy ra chuyện gì.

Cho dù chỉ còn một tia hy vọng cuối cùng thì đã may mắn rồi.

Vu Hoan lại lần nữa về phòng, Ôn Huyên nôn nóng những cũng không thể không an tĩnh canh giữ ở ngoài phòng Thẩm Thiên Lị.

Vu Hoan ở bên này quá an tĩnh, nhưng tình hình bên ngoài đều muốn lên trời rồi.

Thẩm gia không biết vì sao lại xung đột với Chúc gia, hai đại gia tộc thân thiết nóng bỏng khiến toàn bộ Phủ Giang Thành náo nhiệt từ trước đến nay chưa từng có.

Hai nhà không có thời gian đi tìm Vu Hoan và Thẩm Thiên Lị gây chuyện, giống như hai người bọn họ đã bị lãng quên.

"Vực chủ, Ngài về rồi." Cửa lớn ở phủ vực chủ, Quý Tiết nhìn nam nhân từ xa đi đến, lập tức tiến lên nghênh đón.

Trên người Quý Bạch cực kỳ chật vật, thần sắc tiều tụy.

"Vực chủ..." Quý Tiết lo lắng đỡ lấy Quý Bạch, mới ra ngoài có hai ngày mà thôi, sao lại biến thành cái dạng này?

"Mấy ngày nay nàng ấy thế nào?" Quý Bạch tùy ý để Quý Tiết đỡ mình, ánh mắt hướng về phía nam phủ vực chủ, tối nghĩa mà thâm trầm.

"Phu nhân rất tốt, thuộc hạ đưa Ngài đi tắm gội."

"Không cần." Quý Bạch thu hồi ánh mắt: "Ta đi thăm nàng ấy."

"Vực chủ..." Quý Tiết muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một tiếng, đỡ Quý Bạch đi vào trong viện của Nam Chi.

Trong phòng Nam Chi đen nhánh một mảnh, Quý Bạch từ chối cho Quý Tiết đỡ mình vào, một mình tiến vào phòng.

Hắn không khắp sáng, dựa theo vị trí trong trí nhớ đi đến mép giường.

Ánh sáng mỏng mảnh từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, hắn mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người trên giường.

"Khụ..." Quý Bạch lập tức che miệng lại, kiềm chế tiếng ho khan, ở trong phòng có vẻ có chút đột ngột.

Nam Chi vốn ngủ không sâu giấc lắm, âm thanh kia mới vừa vang lên thì nàng ta đã tỉnh.

Đầu nghiêng về một bên, liền nhìn thấy hắc ảnh đứng trước mặt mình.

Phía sau lưng bỗng dưng dâng lên mồ hôi lạnh, đồng tử co chặt, chi sắc hoảng sợ dần dần chiếm cứ đồng tử.

"Khụ khụ..." Quý Bạch còn đang không ngừng ho khan, kiềm nén vô cùng vất vả, tựa như không chú ý đến người trên giường đã tỉnh.

Nam Chi gian nan nuốt nuốt nước miếng, bàn tay với tới gối nằm trên đầu giường, đầu ngón tay sờ sờ lên vật cứng lạnh lẽo.

Nắm thứ đó vào trong tay, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh, cuối cùng cắng chặt răng từ trên giường đứng dậy đột nhiên nhào về hắc ảnh trước mặt nàng ta.

Vật cứng trong tay chuẩn xác đâm vào ngực Quý Bạch.

Phản ứng đầu tiên của Quý Bạch không phải là phất tay Nam Chi ra, mà là đỡ thân thể của nàng ta, phòng ngừa nàng ta ngã trên mặt đất.

Hơi thở quen thuộc làm Nam Chi sửng sót, năm ngón tay buông lỏng.

"Quý Bạch?" Giọng nói Nam Chi có chút run.

"Ừ." Quý Bạch lên tiếng, bế Nam Chi lên giường.

"Sao lại là ngươi, ta cho rằng... ta tưởng là những người đó." Nam Chi sợ hãi nhìn người trước mặt, vừa rồi nàng ta đâm hắn bị thương.



"Ừ."

Quý Bạch cúi đầu nhìn đồ sứ trước ngực, duỗi tay rút nó ra, trực tiếp thu vào trong ống tay áo.

Lực đạo của Nam Chi tuy lớn, nhưng không đâm trúng tim, ngoại trừ máu lưu lại có chút vui vẻ ra thì mặt khác không có gì bất thường.

"Quý Bạch... ngươi không sao chứ?" Tuy hắn nhốt nàng ta ở đây, nhưng mà hắn cũng không làm chuyện gì quá phận, thậm chí là còn bảo vệ nàng.

Nam Chi vốn là người dễ mềm lòng, cẩn thận nghĩ lại, thì không thể ghét Quý Bạch.

"Không sao, nàng từ từ nghỉ ngơi đi, ngày mai ta lại đến thăm nàng." Quý Bạch nói một câu, xoay người đi ra ngoài phòng.

Nam Chi há miệng thở dốc, cuối cùng không nói gì thêm, nhìn hắc ảnh từng bước một ra ngoài, cửa phòng đóng lại, không gian lâm vào tĩnh mịch.

Nam Chi cúi đầu vùi đầu vào trong chăn bông, nước mắt không hề có dấu hiệu rơi xuống.

Thẩm đại ca, huynh đang ở đâu...

Quý Tiết đang ở ngoài phòng, Quý Bạch vừa ra ngoài hắn đã phát hiện Quý Bạch còn tiều tụy hơn so với lúc đi vào, còn có một mùi máu tanh quanh quẩn hắn.

"Vực chủ?" Vừa rồi tuy vực chủ tiều tụy, nhưng trên người không có mùi máu tanh!

Quý Bạch khẽ lắc đầu, lời đến bên miệng của Quý Tiết chỉ có thể nuốt trở về, đỡ Quý Bạch trở về phòng hắn.

"Vực chủ, Ngài hà tất gì phải như thế?" Quý Tiết một bên vừa xử lý vết thương cho Quý Bạch, một bên thở dài.

Sắc mặt Quý Bạch tái nhợt, ánh mắt ảm đạm: "Duyên nợ, đại khái là tránh không khỏi."

Tay Quý Tiết dừng lại một chút, sau đó tốc độ băng bó nhanh hơn.

"Mấy ngày nay có chuyện gì xảy ra không?"

"Chúc gia cùng Thẩm gia đánh nhau rồi, chắc là do cửa hàng Thịnh Gia châm ngòi, Ngài không ở, tại hạ cũng không dám tự tiện quyết định, cho nên không có nhúng tay vào." Quý Tiết nói đơn giản một chút tình hình hiện tại.

Bao gồm cả chuyện của Vu Hoan và Thẩm Thiên Lị.

"Việc đó không cần phải xen vào, ngài mai khởi hành đi núi Trọng Vu."

"Ngài tìm được rồi sao?" Quý Tiết kinh ngạc.

"Ừ." Quý Bạch gật đầu.

"Vậy Nam phu nhân bên kia..." Phu nhân sẽ đi theo vực chủ sao?

Quý Bạch trầm mặc một lát: "Ngươi đi chuẩn bị việc khác đi, Nam Chi bên kia ngươi không cần quan tâm đến."

"Rõ."

___

Vu Hoan đợi ở trong phòng có chút nhàm chán, Tư Hoàng lại chạy, nàng đành phải một mình đi dạo trên đường.

Buổi tối ở Phủ Giang Thành muốn biết náo nhiệt cỡ nào thì chỉ có thể hình dung bằng việc mà người đứng bên cạnh ngươi nói cái gì mà ngươi chẳng thể nghe thấy.

Nàng là một đại vai ác, đi ở giữa những người này vậy mà không ai nhận ra.



Vu Hoan ở trong đám ngươi trong chốc lát, liền có chút bực bội.

Người quá nhiều.

Quá đông đúc, cho nên Vu Hoan bị đẩy đến một nơi hẻo lánh xa xôi.

Phía sau nàng là một hẻm nhỏ an tĩnh, đen tuyền, chắc là không có người.

Trong hẻm nhỏ có âm thanh truyền đến, nhưng rất nhỏ.

Nhìn dòng người chen chúc trước mặt, Vu Hoan quyết đoán xoay người vào hẻm nhỏ.

Âm thanh ồn ào phía sau dần dần nhỏ lại.

Âm thanh phía trước dần dần lớn lên, đó là âm thanh có người đánh nhau.

"Tam ca, chạy mau."

Vu Hoan bị một tiếng gầm giận dữ này sợ tới mức giật mình.

Đó không phải là giọng nói của Đại Béo sao?

Tam ca hắn chính là Chúc Hồng...

Sao lại chạy đến đây đánh nhau rồi?

Khi nàng còn đang nghi hoặc, phía trước có hai thân ảnh nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy Vu Hoan đứng ở giữa đường, hai người lại không có dừng lại.

Khi Chúc Hồng chuẩn bị ra tay, lại đột nhiên thấy rõ người đứng trước mặt hắn là ai, phanh gấp lại một cái, khó khăn dừng lại trước mặt Vu Hoan.

"Vu Hoan cô nương?"

Vu Hoan chuyển động mắt, dừng ở trên người người nói chuyện: "Chúc công tử à! Các ngươi làm gì thế? Nửa đêm khuya khoắc mà chạy bộ à?"

Khóe miệng Chúc Hồng giật giật, nửa đêm khuya khoắc chạy bộ, cũng chỉ có nàng nghĩ ra.

"Vậy không quấy rầy các ngươi, ta đi trước." Vu Hoan xoay người, hiện tại nàng không muốn chọc phiền phức gì thêm nữa.

"Vu Hoan cô nương."

Vu Hoan: "..."

Nàng thu hồi bước chân, quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Chúc Hồng.

Người bên cạnh Chúc Hồng liên tục nhìn phía sau, trên mặt nôn nóng.

"Vu Hoan cô nương, ta muốn nhắc nhở ngươi một câu, cẩn thận."

Vu Hoan nhíu mày, cẩn thận cái gì?

"Thiếu gia, đi nhanh đi!" Người nọ thúc giục.

Chúc Hồng nhìn như còn muốn nói gì đó, nhưng phía sau đã có tiếng bước chân truyền đến, hắn không thể không từ bỏ.

Cùng người nọ vòng qua Vu Hoan, nhanh chóng chạy đi.

Người bên kia dần dần đến gần, ánh mắt đầu tiên Vu Hoan nhìn thấy chính là thân hình cường tráng.