Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 276: Cấm Hành Vi Bất Nhã




Lúc trước có nói vực chủ Linh Võ Vực là người e sợ không loạn, cho nên toàn bộ Linh Võ Vực ngoại trừ Thiên Phong Thành là loại thành trì đặc biệt thì những thành trì còn lại cũng tốt đến không chạy đi đâu được.

Phủ Giang Thành lại là thành trì tụ tập đủ nhân tài kiệt xuất đặc biệt, nói có bao nhiêu đặc biệt thì có bấy nhiêu đặc biệt.

Đặc biệt đến độ người khác không muốn vào thành.

Nhìn những người thủ thành xem, là cái quỷ gì kia?

Người sao?

Người nào có đuôi dài, có răng nanh?

Vào thành kiểm tra cần phải thoát y sao?

Đờ mờ, thật là phải cởi!

Đừng nhìn Phủ Giang Thành có tên văn nghệ như vậy, thực tế thì chỉ cần chỉnh sửa chữ lại một chút sẽ trở thành một tên đặc biệt...

Hắc Ám Thành.

Thật không biết đứa não ngắn nào tổ chức hội đấu giá ở đây không biết nữa.

Vu Hoan nuốt nuốt nước miếng quấn chặt y phục đi về cửa thành.

Liên Mặc đối với Vu Hoan mà nói, chính là bối cảnh.

Liên Mặc đảm đương bối cảnh tỏ vẻ bản thân cũng rất đau khổ!

Vu Hoan mới vừa đến gần, một nam nhân có đuôi dài đột nhiên hét lên.

Vu Hoan: "..." Nhìn thấy nàng cần phải vui vẻ như vậy sao?

Mà nam nhân đuôi dài kia nhảy đến nam nhân răng nanh bên cạnh, chỉ vào Vu Hoan: "Ả... ả... chính là nữ nhân mà hộ pháp muốn bắt."

Vu Hoan: "..." Hộ pháp là cái gì?

Còn muốn bắt ta?

Điên rồi sao?

Ta lần đầu tiên điến Phủ Giang Thành đấy được không? Còn chưa có đắc tội ai đâu?

Vu Hoan làm mặt ác tiến lên tóm lấy nam nhân đuôi dài kia: "Ai muốn bắt ta? Ta gϊếŧ cả nhà hắn à?"

Người xung quanh bị biến hóa đột ngột này dọa đến, đều đứng tại chỗ không dám động.

Mà nam nhân đuôi dài kia cũng sợ không nhẹ, túm lấy nam nhân răng nanh: "Cứu ta... Đại ma đầu muốn ăn thú..."

Nam nhân răng nanh kia gỡ tay của nam nhân đuôi dài ra, đột nhiên biến thành một con chuột chạy vào thành.

Vu Hoan: "..." Đó là linh thú?

Không phải nói người với linh thú không đội trời chung sao?

Sao bây giời lại tới làm thủ thành cho người ta rồi?

Là nàng không theo kịp sự thay đổi của thế giới, hay là thế giới này điên rồi?

"Đó không phải là Bách Lý Vu Hoan gần đây truyền đến ồn ào huyên náo sao? Sao lại đến Phủ Giang Thành rồi?" Quần chúng vây xem có người nhận ra Vu Hoan.

"Bách Lý Vu Hoan? Đại ma đầu trên đại lục Huyễn Nguyệt sao?" Có người kinh ngạc.

"Nghe nói không lâu trước đây ả đã gϊếŧ Dương Trạch với Phó Vinh của Thiên Phong Thành đó, hiện tại Thiên Phong Thành sắp trở thành một nhà độc đại rồi. Còn có Tần gia... nguyên gia tộc bị gϊếŧ hết, chết rất thảm. Nghe nói cũng là do ả làm."



"Tần gia không phải do đắc tội người của cửa hàng Thịnh Gia sao?" Có người cảm kích nghi hoặc.

"Nói bừa cái gì đấy! Người bà con xa của ta tận mắt nhìn thấy, chính là do ả diệt Tần gia."

"Thật ư?"

"Tần gia kia cùng với những người trong Thiên Phong Thành đó cũng không phải là hạng người tốt lành gì, gϊếŧ không phải vừa đúng lúc ư?" Những lời này cũng không nói lớn tiếng cho nên cũng không có bao nhiêu người nghe được.

Vì thế...

Vu Hoan được tấn chức từ đại ma đầu ở đại lục Huyễn Nguyệt lên thành đại ma đầu của hai đại lục, trong đó có đại lục Trấn Hồn.

Mà lúc này vai chính đang được phong danh hiệu mới đang nắm lấy nam nhân đuôi dài ép hỏi người muốn bắt nàng là ai.

Nam nhân đuôi dài lắc đầu, nước mắt nước mũi đầy mặt: "Không biết không biết, ta không biết. Đó là lệnh truy nã, toàn bộ Phủ Giang Thành đều có."

Đúng lúc này, Liên Mặc thật tri kỹ đưa lệnh truy nã đến.

Vu Hoan nhìn thoáng qua, bức tranh miễn cưỡng có thể xem, so với lần trước khá hơn nhiều.

Trên đó đều là lời vô nghĩa, ý tứ muốn biểu đạt đại khái chính là:

Bách Lý Vu Hoan.

Nữ.

Đến từ đại lục Huyễn Nguyệt.

Ma nữ gϊếŧ người không chớp mắt, không chuyện ác nào mà không làm, không chết khiến toàn bộ đại lục đều không được an bình, mọi người dũng cảm cùng nhau tham dự bắt tội phạm truy nã... vân vân mây mây...

Khóe miệng Vu Hoan giật giật, nàng đắc tội ai?

Cố gắng tìm tòi trong đầu một vòng, nàng thật sự không nhớ rõ trong những người nàng đắc tội có người của Linh Võ Vực.

Vu Hoan ném nam nhân đuôi dài kia ra, vỗ vỗ đầu vai hắn, âm u nói: "Nói cho người kia của ngươi, không sợ chết cứ việc tới."

Vu Hoan ném xuống xong những lời đó nghênh ngang mà đi.

Phủ Giang Thành dường như trong nháy mắt trở nên náo nhiệt.

Được rồi... vốn dĩ Phủ Giang Thành đã rất náo nhiệt.

Nghe nói trong thành trì này, đánh nhau ẩu đã là chuyện nhỏ, gϊếŧ người phóng hỏa là chuyện bình thường, điều duy nhất cấm đó là ở trong thành không được làm hành vi bất nhã.

Như thế nào gọi là hành vi bất nhã?

Bạch bạch bạch bạch bạch bạch!

(Làm làm làm làm làm làm. Bạn nào trong sáng quá thì cmt hoặc ib hỏi mình nha️)

Vu Hoan vừa đi vào cửa thành, dọc dường đi chịu không ít người vây xem, cũng may những người này đều vây xem, không có ý muốn lên bắt nàng.

Như thế, Vu Hoan cũng mặc kệ cho bọn họ vây xem, sống lưng thẳng đứng, giống như người ở trên đi xuống thị sát vậy.

Trên đường cái Phủ Giang Thành đều là một ít vải dệt, phía trên che đậy lại, cho nên đi ở trên dường có vẻ có chút âm u.

Thật sự Vu Hoan nghĩ không ra, ở đây sao lại là chủ thành.

Vực chủ Linh Võ Vực, rốt cuộc là người đặc biệt gì?

"Chính là ả..."

"Ả đó ư? Lớn lên cũng chẳng ra gì..."

Vu Hoan liếc hai người đó một cái, bình tĩnh đi qua người bọn họ.



"Hội đấu giá ở đâu?" Vu Hoan nghiêng đầu hỏi Liên Mặc.

Liên Mặc thu hồi tầm mắt đang đánh giá xung quanh, khóe miệng hơi hơi nâng lên: "Đấu giá ở cửa hàng Thịnh Gia."

Vu Hoan nhíu mày: "Cửa hàng Thịnh Gia?"

"Ừ, mấy tháng trước đã định ra rồi." Liên Mặc tựa như đoán được Vu Hoan đang suy nghĩ cái gì, giải thích một câu.

Vu Hoan áp nghi hoặc trong lòng xuống, cứ cảm thấy có chút bất an.

"Còn bao lâu nữa thì bắt đầu?"

"À... Tính thời gian thì cũng còn mấy ngày nữa thôi." Bọn họ ở Thiên Phong Thành trì hoãn thời gian rất dài.

Còn có mấy ngày... nàng có nên đi nhìn hộ pháp muốn bắt nàng là ai không ta?

Cái ý nghĩ này của Vu Hoan vừa mới hiện lên, đã bị người ta bóp tắt.

Nàng đụng vào một người.

Nàng thề, nàng không phải cố ý.

Chỉ là... suy nghĩ có chút thất thần, hơn nữa đường cái này đồ vật lung tung rối loạn thật sự rất nhiều, đặt ở hai bên đường làm đường cái trở nên chật hẹp nhỏ lại.

Bị đâm không phải là thiên kim tiểu thư nhỏ xinh đáng yêu, cũng không phải thiếu gia ăn chơi trác táng.

Mà là...

Một người to béo thịt mỡ.

Vu Hoan ngửa đầu nhìn thoáng qua, bà nội ơi! Nhìn dáng người này đi, đứng ở đây mà nàng có thể đi qua trừ phi nàng là ruồi bọ!

"Không có mắt hả à!" Thịt mỡ nói chuyện, mười phần trung khí, là một nam nhân.

Vu Hoan yếu ớt gật đầu: "Có á!"

"Có mà ngươi còn đụng phải, đầu óc có bệnh à?'" Thịt mỡ tiếp tục kêu gào.

"Chủ yếu là ngươi lớn lên... quá chắc nịch, ta không đâm ngươi cũng chỉ có thể đâm tường."

"Phụt.."

Người xung quanh muốn cười mà không dám cười, chịu đựng thật sự rất vất vả.

Người nam nhân kia béo đến nỗi đôi mắt chỉ còn hai hàng chỉ, quét một vòng trong đám người, lập tức lặng ngắt như tờ.

"Biết bổn đại gia ta là ai không?"

"Đại Béo?" Vu Hoan thành thật.

Trên mặt mập mạp trắng trẻo kai lộ ra thần sắc cổ quái: "Người là người thứ năm trăm gọi lên của ta, chẳng lẽ đại gia ta nổi tiếng như vậy sao?"

Vu Hoan: "..." Ha hả.

Đại Béo động chân, Vu Hoan nhanh chóng lui về sau, nàng sợ cái chân kia đá mình chết.

"Vừa rồi ngươi đụng phải ta, để tạ lỗi ngươi phải mời ta ăn cơm."

Vẻ mặt Vu Hoan đờ mờ, cốt truyện xoay chuyển nhanh quá, nàng có chút theo không kịp.

Con hàng này đứng ở đây cố ý ngăn cản giữa đường, sau đó lừa người đụng nào đúng không?

Nhất định là vậy!