Bá Đạo Vương Gia, Điêu Ngoa Công Tử

Chương 9




——————————————————————————–

Nói thực ra, mặc dù Lãnh Tà Dương cũng đã luyện qua vài năm công phu, nhưng hắn tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Lãng Tà! Lãnh Tà Dương làm bất cứ chuyện gì đều là tam thiên bả ngư lưỡng thiên sái võng (3 ngày làm thì hết hai ngày là nằm chơi phơi nắng), tuy rằng cũng từng học qua quyền thái không thủ đạo, nhưng hơn phân nửa chẳng qua cũng chỉ là khoa chân múa tay! Nhất là vài năm bị buộc học công phu Trung Quốc, có thể làm biếng hắn liền làm biếng, nhưng công phu Trung Quốc chính yếu là phải tạo nền tảng vững chắc, hơn nữa tiến độ thong thả! Từ đó có thể thấy, nếu không phải học trộm được một chút bản lĩnh sử độc, Lãnh Tà Dương sớm đã bị cừu gia của hắn ngũ mã phân thây! Hà tất đợi hắn chạy đến cổ đại này tiêu dao!

Lãng Tà nhìn Lãnh Tà Dương phẫn nộ đến mức đồng tử hiện rõ mấy đường tơ máu, lạnh lùng cười, tiếp lấy mấy thế võ mèo quào không có gì đáng nói, theo thói quen định bẻ cánh tay ấy về phía sau, nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lãnh Tà Dương! Tay y ngưng lại, lúc này mới nhớ tới, cánh tay kia, vài ngày trước mới bị y bẻ gãy xương! Một cảm giác gì đó dâng lên trong lòng, y buông hắn ra! Lùi lại hai bước.

Mà hiện tại vị nhân sĩ đang bùng nổ không thể khống chế được bên cạnh tuyệt đối không thể tưởng được đối thủ của hắn còn có thương hương tiếc ngọc chi tâm mà hắn ngày thường vẫn hay kỳ vọng, một lòng thầm nghĩ đem khuôn mặt anh tuấn của y đánh cho biến thành đầu heo, xua đi ý niệm hứng khởi trong đầu!!! Nắm tay đánh tới vừa nhanh vừa chuẩn lại ngoan!!!

Lãng Tà mắt nhíu lại, sự nhẫn nại cuối cùng cũng tiêu biến hết! Bắt đầu phản kích!

Đây chính là một hồi chiến tranh vô cùng buồn cười của hai nam nhân! Tất cả đều dựa vào sức mạnh! Lãnh Tà Dương một quyền đánh qua đầu, đánh cho Lãng Tà biến thành mắt gấu mèo, Lãng Tà nắm tay lại trả đũa, gương mặt xinh đẹp của Lãnh Tà Dương lập tức lõm xuống! Lãnh Tà Dương giận dữ, đạp cái bàn ngã qua chỗ y, lại bị Lãng Tà tránh được!

Ở một gian phòng cách vách phòng bọn họ, một vị quý công tử ngả ngớn tiêu sái tay cầm bạch phiến, vẻ mặt âm hiểm cười nhìn mỹ nhân y phục hỗn độn, đôi mắt buồn ngủ phảng phất một tầng sương mù đang nằm trên giường. Phiến tử được khảm bảo thạch nhẹ nhàng trượt theo chiếc cổ màu bạch ngọc nhẵn mịn kia, thỏa mãn lướt qua những đường cong xinh đẹp, rồi mới, bạch phiến đẩy ra ngọc đái bên hông đối phương ──

“! Choang ──!” Trên tường truyền đến tiếng vang kỳ quá! Công tử nghi hoặc ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trước mắt, rồi mới tiếp tục……

Mắt thấy Lãng Tà dễ dàng tránh được cái bàn! Ngươi cư nhiên còn dám trốn?! Lãnh Tà Dương giận không kềm được, ngăn tủ, ghế dựa…… Cái gì có thể ném đều ném qua!! Xem ngươi còn có thể trốn làm sao?!!!! Lãng Tà chẳng biết tại sao đột nhiên cảm thấy hưng trí! Cảm thấy được cứ đánh một trận như vậy tựa hồ cũng là chuyện không tồi chút nào! Dù sao, cho tới bây giờ cũng chưa từng có người nào dám làm chuyện như vầy đối với Lãng Tà hắn!!! Nhìn thấy Lãng Tà cư nhiên vẫn đang cười! Chứng tỏ y không coi mình ra gì! Lãnh Tà Dương tức giận ném một cái bình hoa qua ──

Đang tính đem vạt áo của người bên dưới cởi bỏ, công tử thiếu gia chuẩn bị âu yếm cúi người xuống ── “Rầm ──!”

“Đáng chết!” Cẩm y công tử đứng thẳng dậy phẫn nộ trừng trứ vách tường, “Mẹ nó!! Chán sống đúng không?!!!! Dám quấy rầy hảo sự của Vương công tử ta?!!! Nếu còn dám làm vậy, ta nhất định xử đẹp hắn!!!”

Tầm Kính cũng bị một trận kia động tĩnh cả kinh khôi phục một chút lý trí, hắn khó khăn mở mắt, muốn ngồi dậy, lại phát giác cả người mình vô lực yếu ớt như một đoàn miên bông, hắn cố gắng điều chỉnh lại suy nghĩ hỗn loạn của mình, dường như là….. Bị cái tên đường đường Ám Minh Lãnh Tà Dương kia kê đơn…… Bóng dáng trước mặt này là người sao…… Nhìn không rõ lắm……

“Ngươi cười cái gì?! Nhìn ta vì ngươi mà nhận hết nhục nhã ngươi rất cao hứng có phải hay không?!” Lãnh Tà Dương kêu to! Một cước đá qua.

“Ta vẫn nghĩ rằng nữ nhân vì ta mà tranh giành tình nhân chính là một hảo sự nhất kiện đại khoái nhân tâm! Nhưng không biết, nam nhân vì ta mà ghen, cũng là chuyện thưởng tâm duyệt mục (cảnh đẹp ý vui) như thế này! Ngươi càng tức giận, ta lại càng cao hứng! Thật sự là không có biện pháp, thiên tính con người chính là như vậy thôi!” Lãng Tà lành lạnh nói! Bộ dáng như một người vừa đúng xem trò vui vừa bình luận.

“Cao hứng cái đầu mẹ ngươi!!” Lãnh Tà Dương càng thêm tức giận, lý do gì mà hắn phải vì y chịu nhục nhã như vầy, trong khi cái tên hỗn đản này một chút cũng không hiểu được?! Hay hắn chỉ là hồng hạnh xuất tường cùng mỹ nhân đối ẩm hẹn ước một chút áy náy cũng không có?! Lần này ném qua chính là gối đầu!

Lãng Tà nhìn thấy Lãnh Tà Dương bộ dáng giơ chân! Mồ hôi túa ra, khuôn mặt vì phẫn nộ mà nhiễm thượng một tầng ửng đỏ, làm tăng thêm vẻ tú lệ động nhân tâm. Lãng Tà đột nhiên yên tĩnh trở lại, mình bị gì thế này, dễ dàng tha thứ cho một tên đồng tính ghen quá hóa điên?! Hơn nữa trong lòng lại nhất mực hưởng thụ?! Nhìn thấy Lãnh Tà Dương lần thứ hai vung uyền đánh tới! Hắn không hề tránh né mà lập tức sử xuất nội lực nghênh chiến! Một người cũng có chút võ công chắc không đến nỗi ngay cả một chưởng của hắn cũng đỡ không nổi! Chính là, hắn sai lầm rồi, người trước mặt hắn bây giờ, căn bản cái gì nội lực đều không hề có, thậm chí ngay cả cái gì kêu là nội lực cũng không biết?!

Thế là, mặt tường ầm một tiếng vỡ ra từng mảnh, Lãnh Tà Dương bị một chưởng đánh văng vào bức tường xuyên qua căn phòng cách vách!

Lãng Tà cả kinh! Vội vàng đuổi theo!

“Khụ khụ!” Vương công tử một mặt múa quạt phẩy phẩy tro bụi trước mặt, một mặt như người nghiện ma túy thở không nổi, “Mẹ ôi! Đây rốt cuộc là tên hỗn đản nào dám quấy rầy ta! Ta nhất định phải làm thịt hắn!!!!”

“Khụ khụ!” Tầm Kính một mặt ho khan một mặt không động đậy mảy may, bi ai để tro bụi tùy ý vùi lấp hắn!

“Khụ khụ!” Chỉ có Lãnh Tà Dương đáng thương nhất, ho khan không phải bởi vì tro bụi, mà là bởi vì trong ***g ngực dâng lên mùi máu tươi, không khí trong phổi càng ngày càng loãng! Thiên sát hắn sao lại mệnh khổ như vầy a?!

“Tà Dương?!” Lãng Tà nhìn thân thể trên mặt đất bị gạch che lấp hết phân nửa, vội vàng tiến lên, bị thân hình chật vật nhiễm một màu máu đỏ tươi kia làm cho sợ tới mức tim đập loạn!

Nhìn thấy hai bóng người một trước một sau vào gian phòng, Vương công tử đã muốn bất mãn lửa giận công tâm, quát to một tiếng: “Ta làm thịt các ngươi đám hỗn đản kia!”

Lãng Tà đã quá phiền não vì Lãnh Tà Dương! Đối với địa phương phát ra tiếng nói kia cũng chẳng quan tâm! Nhưng lập tức đã có người động thủ trước! Một cước đem Vương công tử đá tới một góc! Rồi mới thật cẩn thận ôm lấy người vẫn còn chưa rõ tình hình đang nằm trên giường, sau khi nhìn thấy quần áo bán giải của người kia, một ánh mắt giết người thẳng góc quét tới! Vương công tử nhịn không được rùng mình một cái.

“Đại sư huynh……” Tầm Kính ngửi được mùi hương quen thuộc, há miệng thở dốc, vô lực thét lên.

Người tới cũng không nói lời nào, chỉ ôm hắn thật chặt! Nói với hai nam nhân trên mặt đất: “Ngươi nếu không đem hắn đi, hắn chết là điều không thể nghi ngờ! Ngươi vừa rồi, xuống tay có điểm nặng!”

Lãng Tà ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, cũng không có hỏi hắn tại sao lại xuất hiện ở trong này, mà chỉ cẩn thận ôm lấy người gần như đã hôn mê kia, nhanh chóng bước ra ngoài!

“Ôi! Lung Linh các của ta a!!!” Tú bà đau lòng kêu to chạy lại, “Các ngươi phải chịu trách nhiệm!!! Ta thấy các ngươi là người quen nên không mắng các ngươi…… Vương…… Vương gia?!” Thanh âm lúc trước tự động nhỏ dần lại!

Lãng Tà cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái mà chỉ vòng người qua bỏ đi!

Tú bà trong lòng sợ hãi nhưng hoàn hảo may mắn là vẫn chưa có trêu vào Vương gia nếu không cái mạng nhỏ của nàng chắc cũng chẳng còn! Bất quá, Vương gia nhất kiểm thái sắc, trong lòng còn ôm lấy một người…… Người kia, cũng không biết có phải hay không là người của Lung Linh các nàng nga! Trông thật quen mắt…… Quên đi quên đi, Cảnh Dương Vương muốn người nào nàng còn dám có ý kiến sao?!

Lại một người tập tễnh đi tới! Tú bà trực tiếp níu người lại nói: “Vương công tử, ngươi ngoạn cô nương cũng không đến nỗi đạp đổ cả bức tường của ta……”

Lời còn chưa nói xong, Vương công tử hoàn toàn thay đổi lạnh lùng hừ một tiếng, dùng sức đẩy nàng qua một bên, hít vào một hơi: “Lần sau lão tử sẽ đến đập nát ‘rác rưởi các’ của ngươi!!”

“……” Bị ánh mắt hung ác kia dọa sợ! Tú bà vội vàng dời đi lực chú ý, lúc này mới phát giác còn có người đi ra! “Yêu! Công tử a! Đến Lung Linh các chúng ta phá phách còn chưa đủ, cư nhiên còn dám dẫn người đi ──” bảo kiếm đặt trên cổ chói lọi hàn quang tử thiểm! Tú bà hai mắt trợn trắng hôn mê bất tỉnh!

“Hắn sao vậy?!” Lãng Tà không kiên nhẫn nắm lấy cổ áo đại phu, hỏi đi hỏi lại không biết đã bao nhiêu lần! Tâm tình lo lắng muốn chết! Tất cả đều do cái người đang hôn mê bất tỉnh trên giường kia làm hại! Nếu là người khác, y nào quan tâm chuyện hắn sống chết! Duy độc người này y không nghĩ muốn hắn rời đi!!! Tuy rằng không hề có lý do!!!

Đại phu đáng thương sắc mặt trắng bệch, nơm nớp lo sợ nói: “Thương thế của vị công tử này…… Thương cập tâm mạch…… Tuy rằng hiện tại đã qua cơn nguy hiểm, nhưng vẫn phải hảo hảo điều dưỡng…… Phương thuốc này tiểu nhân……”

Thở dài nhẹ nhõm một hơi, thả lỏng tay! Lãng Tà cũng không thèm liếc mắt nhìn tới phương thuốc kia một cái liền lập tức xé tan nó ra thành từng mảnh, khinh thường nói: “Điều dưỡng?! Muốn điều dường thì Vương phủ chúng ta thiếu gì thứ hảo?! Nhân sâm tuyết liên bổn vương thiếu gì! Ngươi cút ra ngoài cho ta!!! Nếu hắn mà không thoát ly nguy hiểm như lời ngươi nói, coi chừng cái đầu của ngươi!!!”

“Là….. Là….. Tiểu nhân cáo lui……” Lão đại phu cúi người cổn ra ngoài, rồi mới than dài một hơi, vẫn là nhanh chóng hướng Hoàng thượng cáo lão hồi hương thôi! Chức thái y này cũng không phải dễ làm a!

Lãng Tà đến bên giường, nhìn đến khuôn mặt xưa nay không chút huyết sắc của người trên giường nay càng thêm trắng nhợt nhạt! Nếu không phải ***g ngực kia vẫn còn yếu ớt phập phồng, người này nhìn qua cũng không khác gì người đã chết! Lãng Tà ngồi xuống bên giường, nhẹ vuốt mái tóc bán dài bán ngắn sau khi đã cởi bỏ mớ tóc giả kia, nhẹ nhẹ hít một hơi, tựa như đang tự lầm bầm, hoặc như là đang nói với người trên giường: “Lãnh Tà Dương, hiện tại, ta cho ngươi thời gian một tháng, có thể hay không làm cho ta yêu thượng ngươi, liền phải xem bản lĩnh của ngươi!”

Người trên giường, cùng chính hắn, đồng thời cũng không có gì đáp lại! Mà Lãng Tà, căn bản cũng không phản ứng, tự mình nói những lời này, nhiều ít cũng chính là đã thỏa hiệp! Lãng Tà dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, hướng ra phía ngoài thét lên: “Người đâu!”

“Vương gia!” Lập tức có một thị nữ bước đên! “Thach Lựu?” Lãng Tà đem Thạch Lựu từ đầu đến chân đánh giá, cuối cùng nói, “Đi nói với quản gia, đem nhân sâm ngàn năm cùng Thiên Sơn Tuyết Liên trân quý của vương phủ nấu lên rồi đem đến cho công tử bồi bổ thân thể!”

“……” Thach Lựu liếc mắt nhìn mỹ thiếu niên xinh đẹp không có lời nào diễn tả hết được, hiện tại nam nhân kia sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường tỉnh dưỡng! Nhưng không cho thấy nàng cũng giống như người nào đó sắp đánh mất lý trí, “Chính là Vương gia…… Nhân sâm bổ huyết thượng hỏa, tuyết liên bổ tủy khiến người phát lạnh, chỉ sợ, hai thứ đồ vật này…… thân thể Lãnh công tử hội càng yếu……”

Khuôn mặt Lãng Tà âm trầm hơn phân nửa!: “Ngươi nghĩ rằng ta không biết?! Ngươi cho là đầu óc ta mê muội!!! Đi ra ngoài!!!”

“Là!” Thạch Lựu sờ sờ cái mũi lui ra ngoài! Tổng cảm thấy được Vương gia rống lên hai câu vừa rồi giống như là giấu đầu hở đuôi! Lãng Tà thấp giọng nguyền rủa hai câu, rồi mới dừng một chút, cúi đầu nhìn xuống đât, trên đó là một đống giấy bị xé vụn! Nếu hắn nhớ không lầm, đây là phương thuốc lão bất tử kia vừa mới kê đơn!

Sau một khắc, quản gia nhìn phương thuốc trên bàn, sắc mặt có điểm cổ quái: “Vương gia, phương thuốc này…… Sao lại giống như bị người xé rách rồi mới hợp lại?”

Lãng Tà sắc mặt không tốt: “Vô nghĩa nhiều như vậy làm gì?! Cho dù nó bị xé rách rồi hợp lại thì cũng vẫn là phương thuốc! Sao vậy, ngươi là cố ý nhìn?! Còn không đi lấy thuốc cho ta, ngây ngốc ở đó làm gì?!”

Quản gia vội vàng dụng cả tay chân thu thập xong phương thuốc! Lúc này mới nhìn thoáng qua thiếu niên trên giường! Một thiếu niên xinh đẹp giống như nữ tử như vậy…… Vương gia không phải là đã động tâm chứ…… Khó trách Vương gia vội vàng xao động như vậy…… Bất quá…… Nam mà……