Bá Đạo Vương Gia, Điêu Ngoa Công Tử

Chương 14




Mặc dù mẫu thân của mình cái gì cũng chưa nói, nhưng mà, Lãng Tà chính là biết nàng không chút hài lòng với Lãnh Tà Dương! Bởi vì Lãnh Tà Dương gần đây luôn có cố ý chọc tức nàng. Tính tình thích đùa giỡn cùng nháo sự cũng không được tự nhiên! Đây chính là chuyện chưa từng phát sinh qua. Vô cùng lo lắng đuổi theo, Lãng Tà hoàn toàn thật không ngờ chính mình đã gần như thăng cấp biến thành một bà mụ!

Đuổi theo qua một hành lang dài, chỉ thấy Lãnh Tà Dương đang ngồi ngơ ngẩn cạnh hà hoa trì (ao sen).

“Tà Dương!”

Lãnh Tà Dương quay đầu lại, liếc mắt nhìn Lãng Tà một cái, lại nghiêng đầu. Lãng Tà kinh ngạc phát hiện vừa rồi dưới ánh mặt trời khuôn mặt kia cư nhiên lệ thủy đầm đìa! Trong lòng bỗng thắt lại đau đớn, tâm tình định trách cứ đã sớm quăng lên chín tầng mây. Nhanh bước lên, ngồi xỗm bên cạnh hắn, nâng lên khuôn mặt kia, ân cần hỏi đến: “Xảy ra chuyện gì?! Ai chọc giận ngươi?”

“Tà, ” Lãnh Tà Dương nhăn nhăn cái mũi, “Ta cũng thật không hiểu, ngươi xem, ta cuối cùng vẫn cùng mụ mụ ngươi đối đầu, nàng đi đông ta càng muốn đi tây, nàng ăn chay ta liền cố ý sát sinh, nàng có phải hay không phi thường chán ghét ta, vĩnh viễn cũng không thể thích ta?”

Lãng Tà sửng sốt một chút, y cảm thấy bị Lãnh Tà Dương khiến cho hồ đồ rồi: “Cố ý? Ngươi là cố ý làm như vậy? Ngươi tại sao phải làm như thế a! Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, nương ta vẫn sẽ thích ngươi!”

“Ô……” Tà Dương vùi đầu vào trong ngực Lãng Tà, khóc lớn, “Nàng khẳng định sẽ không thích ta! Ta thích nàng như vậy, hình dáng nàng tựa như mụ mụ của ta! Hiện tại, nàng nhất định cho rằng ta một hài tử nhân tính thảo yếm (khiến người chán ghét), nàng không có khả năng thích ta! Ô……”

Lãng Tà đột nhiên minh bạch! Lãnh Tà Dương nói hắn không có mụ mụ! Chẳng lẽ mẫu thân của hắn gặp chuyện sao?! Mà hắn vì muốn mẫu thân của mình chú ý, mới cố ý cùng nàng đối nghịch?! Thật là…… Khiến người vừa tức giận vừa buồn cười,Lãng Tà vỗ vỗ lưng hắn, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân của Tà Dương, có chuyện gì?”

Trong ngực truyền đến thanh âm ai đỗng ai oán: “Ta là cô nhi, ta không có nương, cũng không có cha!”

Lãng Tà trong lòng căng thẳng,cô nhi?! Khó trách tính tình Tà Dương lại quật cường như thế! Thời điểm nhìn thấy gương mặt hiền lành của mẫu thân mình liền nhịn không được nhớ tới mẫu thân chưa từng gặp mặt, thế là đã nghĩ mẫu thân của mình có phải hay không cũng ôn nhu xinh đẹp như vậy…… Cho nên, liền làm hết mọi chuyện miễn sao được nàng chú ý tới…… Thật là đứa nhỏ quái dị a!

Lãnh Tà Dương đột nhiên thối lui, dùng tay áo lung tung xoa xoa mặt, cúi thấp đầu, trầm ngâm nói: “Tà…… Ta không biết mình còn có thể ở nơi này bao lâu……”

“Đương nhiên là cả đời!” Thanh âm của Lãng Tà nhất thời ngưng bặt, chân thật đáng tin nói! Y không thích Tà Dương nói nói như vậy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ly khai y! Làm cho thần kinh của y cũng khẩn trương hẳn lên! Y gắt gao nắm lấy bả vai Lãnh Tà Dương, nhìn vào ánh mắt kia, nói: “Tà Dương, nói cho ta biết, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không rời đi!”

“Ta……” Lãnh Tà Dương ánh mắt dao động, hắn cũng không muốn rời đi, chính là, loại chuyện như thế này ai có thế khẳng định được?! Lúc trước thời điểm hắn từ hiện đại xuyên qua triều đại này một chút chuẩn bị cũng không có! Hắn không biết mình đang ở thời điểm nào, cũng chẳng biết khi nào sẽ trở về. Hơn nữa, cũng không biết khỏa dạ minh châu cùng hoa khoản kính kia ở nơi nào! Chỉ cần có được khỏa dạ minh châu kia liền có thể trở về! Nhưng nếu không muốn trở về…… Có phải sẽ phá hư khỏa hạt châu kia hay không??

Nhìn Lãnh Tà Dương bộ dáng kích động cùng vẻ mặt hoảng hốt, Lãng Tà cũng bất tri bất giác hoảng hốt theo, không xác định được khiến cho cả người y đều muốn phát cuồng, ngón tay hung hăng siết chặt bả vai Lãnh Tà Dương, cơ hồ tức giận đến điên cuồng hét lên: “Tà Dương, nói ngươi sẽ không rời ta đi!”

Cơn đau đớn từ bả vai rõ ràng truyền đến! Lãnh Tà Dương ngẩng đầu, nhìn thấy Lãng Tà hai mắt đỏ ngầu cùng biểu tình cùng cực bi ai, vội vàng đứng thẳng người dậy gật đầu: “Ân, ta vĩnh viễn cũng sẽ không ly khai ngươi! Vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ngươi!” Người nam nhân này, thực sự yêu thương hắn a! Không ly khai, không bao giờ… nữa rời đi! Dù sao…… Chỉ cần phá hư khỏa dạ minh châu kia là được……

Lãng Tà nhẹ nhàng thở ra, dùng sức kéo Lãnh Tà Dương ôm ghì vào lòng mình!

Bên dưới dương quang lại có một cảnh tượng như thế này, có vẻ vô cùng hài hòa, hơn nữa còn tràn ngập hương vị của hoa sen ngày hè mông lung. Mà xa xa, một hoa quý (xinh đẹp quý phái) phu nhân trên dưới bốn mươi tuổi, lặng yên đứng nhìn, nhìn, rồi mới, thở dài.

Chỉ cần yêu nhau thì chính là hạnh phúc! Phu nhân nghĩ nghĩ như vậy! Rồi mới, theo bản năng mỉm cười, hài tử kia, thật đúng là không chân thật a, tuy rằng luôn làm rất nhiều chuyện khiến cho mình tức giận, nhưng mà, nàng cũng biết, hắn luôn trộm dùng ánh mắt chờ đợi đau thương đánh giá chính mình……

“Uy! Tà!” Lãnh Tà Dương đột nhiên động thủ chọc chọc vào bên hông Lãng Tà, không phục nói, “Ngươi thật sự là vừa đê tiện vừa đáng hận, bức ta nói nhiều lời ngươi muốn nghe như thế, lại ngay cả một câu ‘ ta yêu ngươi ’ cũng không chịu nói cho ta nghe, thật là, nhân khả dĩ vô sỉ (người có thể vô sỉ), nhưng bất khả dĩ khuyết đức (không thể thiếu đạo đức) a! Cho dù có thể thiếu đạo đức cũng không có thể thiếu thành cái dạng như ngươi bây giờ a!!”

Lãng Tà cười ha ha: “Ngươi liền muốn nghe như vậy?”

“Đương nhiên! Ta đều nói nhiều lần như thế! Nhĩ hảo một lần thỏa mãn thỏa mãn khẩu vị của ta đi!” Lãnh Tà Dương ai oán trừng mắt liếc y một cái, giống như mình là oán phụ chịu khổ vứt bỏ.

“Thật sự?!” Lãng Tà mị nhãn nhanh chóng kéo lên thành bộ mặt nham hiểm giảo hoạt, dưới ánh tà dương hình thành một mảnh điệp mao tiến ảnh (bóng phản chiếu của lông my), “Như vậy, ta chỉ nói một lần, ngươi cần phải cẩn thận nghe kỹ!”

Lãnh Tà Dương chờ mong hơi hơi ngẩng đầu, thành thành thật thật chăm chú nhìn thần tình Lãng Tà, hai mắt hạnh phúc nhắm nghiền, cảm giác ấm áp khi được ánh mặt trời chiếu lên mặt, cùng cái hôn nhẹ nhàng từ đôi môi mềm mại của Lãng Tà càng lúc càng đến gần. Sau đó thì, ba từ chậm rãi truyền đến bên tai: “Ngươi ── là ── trư ──”

Lãnh Tà Dương chớp chớp mắt! Ngẩng đầu nhìn phía chân trời, thái dương mùa hạ đột nhiên nóng đến mức đáng sợ. Sau đó quay lại xoa xoa thái dương, khẽ gọi: “Tà.”

“Ân?” Lãng Tà đáp lại!

Lãnh Tà Dương mỉm cười, rồi mới nhanh chóng vung chân, chỉ nghe bùm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi! Trong không khí vang vọng tiếng cười đắc ý của hắn: “Ngươi mới là trư!!!”

Lãng Tà bất đắc dĩ lại cưng chiều chìm đắm nhìn người vừa mới đá hắn vào trong ao, kinh ngạc một chút, rồi sau đó cũng chậm rãi nở nụ cười, bàn tay to duỗi ra, túm được chân cái tên đang muốn chạy trốn kia, đem hắn từ trên bờ kéo xuống! Tà ác nhìn người đang nghịch nước, lành lạnh nói: “Đã hoạn nạn thì phải cũng nhau chịu! Đây mới chính là lạc nan phu thê (phu thê đồng cam cộng khổ) a!”

“Chết tiệt! Ta toàn thân đều ướt đẫm!” Lãnh Tà Dương kêu to đánh qua!

“Oa, yêu thương nhung nhớ nhiệt tình như thế a! Chính là có thể hay không dùng sức ít một chút a, nếu không liền biến thành mưu sát chồng……”

Nhìn người trong nước vui vẻ huyên náo ầm ĩ, phía xa xa phu nhân cũng nhịn không được lắc đầu, quả rất hồ nháo! Nàng tao nhã mở miệng: “Người được phái đi đón công chúa đã trở về chưa?”

“Xế chiều hôm nay sẽ tới!” Nha hoàn thân cận vội vàng đáp trả.

“Phải không……” Phu nhân gật đầu! Này cũng không nên trách ta nga, thứ cảm tình này, tổng yếu phải trải qua đau khổ thôi!

Ngay buổi xế chiều hôm đó, Lãnh Tà Dương đã gặp được rồi vị công chúa xuất cung! Đây chính là công chúa hàng thật giá thật a! Công chúa trong tiểu thuyết bình thường phải là diêu ngoa muốn chết, phải là ôn nhu muốn chết! Hơn nữa nếu không phải trong miệng lúc nào cũng mệnh lệnh thì cũng chính là miệng đầy quy củ! Làm Lãnh Tà Dương nhìn mỏi mắt mong chờ thời điểm vị nữ hài tử chân chính mang huyết thống hoàng gia này xuất hiện để xem nàng là loại người nào! Bất quá, dù là loại gì hắn cũng không sợ! Ai cũng không thể cùng Lãnh Tà Dương hắn thưởng nam nhân, cho dù tranh đoạt cũng tuyệt đối sẽ không thắng! Thây kệ nàng là công chúa! Nhưng là ──

“Hoán Nính thỉnh an Vương phi, bái kiến tứ đường ca!” Một nữ tử như thủy như họa đứng giữa đại thính (đại sảnh), xung quanh là một đống nha hoàn, hơn nữa còn có vẻ hạc lập kê quần (chim hạc đứng giữa bầy gà)!

Lãnh Tà Dương tâm thoáng trầm một chút, không xong! Cư nhiên chỉ nhìn một lần quả đoán không ra là loại nhân vật nào! Chẳng lẽ, cao nhân?!

“Nói vậy vị này chính là đại danh đỉnh đỉnh Lãnh Tà Dương Lãnh công tử? Quả nhiên mỹ mạo vô song, làm cho Hoán Nính không dám so bì cam bái hạ phong! Không hổ là người tứ ca coi trọng a! Ngay cả ta ở thâm cung đều là cửu ngưỡng đại danh a!” Hoán Nính vừa cười vừa mở lời khen tặng. Đôi mắt cũng hàm ẩn đầy vẻ thú vị đem Lãnh Tà Dương từ đầu đến chân đánh giá.

Lãnh Tà Dương không biết vì cái gì đột nhiên run run một chút! Nữ nhân này, ánh mắt này, khẩu khí này, biểu tình này…… Tất cả đều hảo quen thuộc a! Thật sự là cảm giác đã lâu không có gặp lại a! Tựa hồ rất giống với ánh mắt của bảy nữ nhân ở Ám Minh! Lãnh Tà Dương thân thể rụt lui về phía sau Lãng Tà! Không liên quan đến thời tiết, thuần túy là bị chỉnh sợ, tâm lý trốn tránh! Hiện tại, hắn chỉ biết là có ba cái từ vừa mới rớt xuống đầu hắn: đồng nghiệp nữ!! Nữ nhân này quả nhiên không phải tình địch của hắn, nhưng mà, có thể trốn thật xa thì vẫn cứ trốn thật xa là tốt lắm!

“Ha hả, xem ra tứ đường tẩu vẫn còn rất xấu hổ a!” Hoán Nính mỉm cười. Trêu ghẹo con rùa rụt đầu kia.

Lãng Tà thân thủ bắt lấy người phía sau, làm một cái nháy mắt! Uy, hai người chúng ta còn chưa có thành thân a, ngươi liền sợ nàng như thế?! Nếu nàng thực muốn đoạt lấy ta thì phải làm sao lo liệu?! Không thể uất ức như thế a, dũng cảm bước ra đối mặt đi!

Lãnh Tà Dương cười khổ một chút, Lãng Tà ngươi đẩy cái gì a! Chuyện chiến tranh của nữ nhân nam nhân không có khả năng hiểu biết hết a?! A, nói như thế cũng không đúng! Chính mình cũng là nam nhân a! Đúng rồi, phải nói, chuyện giữa tiểu thụ cùng đồng nghiệp nữ tiểu công quả thực không có khả năng lý giải a…… Uy, mình rốt cuộc suy nghĩ cái gì! Ngẩng đầu bất kỳ nhiên liền bắt gặp ánh mắt khiêu khích của Hoán Nính. Lãnh Tà Dương cũng chậm rãi thẳng lưng lên! Đứng thẳng tứ chi, kinh hỉ phát hiện hắn cư nhiên so với Hoán Nính cao hơn một cái đầu!!! Khụ! Không phải, hai mắt của hắn tràn ngập quang mang khiêu chiến! Dần dần lộ ra nụ cười mà ngay cả nữ nhân như Hoán Nính cũng cảm thấy kinh diễm! Một khi đã như vậy, như vậy, hắn Lãnh Tà Dương của Ám Minh, dù thế nào cũng phải ra một chiêu sát thủ đoạt mạng!! Hắc hắc, đây chính là ngươi bức ta trước! Tiếp chiêu đi!