Bá Đạo Tổng Tài Yêu Ta!

Chương 9: 9: Về Nhà Chính




Ánh mắt Thành Hạo trở nên sâu thẳm, nhấc bổng cô lên mà thì thầm:

"Thuộc cũng phát tác rồi, chi bằng tôi giúp em."

Cũng chẳng đợi cô kịp định thần lại thì một nụ hôn nóng bỏng đã rơi xuống chiếc môi mềm mại. Mỡ dâng miệng mèo tội gì không ăn.

Thành Hạo nhẹ nhàng đặt cô xuống dưới giường lớn, tay cởi bộ váy vướng víu kia xuống để lộ phần xương quai xanh trắng nõn.

Hơi thở phập phồng khi vừa mới dứt nụ hôn làm cho đôi gò bông trước ngực càng khuyến rũ.

Thành Hạo hôn xuống xương quai xanh rồi từ từ luân động xuống phía dưới bụng cô. Mỗi nơi cậu chạm vào như có điện làm cô ngây dại. Chẳng biết có phải vì tác dụng của thuốc hay do cô đã ngấm rượu mà mạng bạo quàng tay qua cổ Thành Hạo mà kêu lên từng tiếng mị hoặc.

" Ưm... muốn... hà hà... giúp tôi với... nóng... bên trong nóng quá... ưm..."

Trong buổi chiều tà một tiếng phựt vang lên trong đầu Thành Hạo. Đó chính là sợi dây lí trí nó đã đứt theo câu nói ngắt quãng của Viên Viên.

Cậu cũng thoát ly những thứ vướng víu trên người, để lộ ra cự long đã căng cứng đến phát đau từ lâu.

Thành Hạo cúi người, môi chạm môi hôn sâu. Đến mức kiến Viên Viên như đắm chìm trong nụ hôn ấy mà điên đảo.

Đến khi cả hai người không còn đủ dưỡng khí mới luyến tiếc mà dừng lại.

Chẳng nhớ được cậu đã càn quét qua những đâu, chẳng thế nhớ được bọn họ điên cuồng như thế nào. Cũng chẳng thế nhớ được đã bao nhiêu lần và thời gian đã trôi qua bao lâu.



- ------

* Sáng hôm sau

Trước giường lớn, một cô gái nhỏ nhắn, trên người đầy dấu hôn chợt tỉnh giấc.

Bàng hoàng và sửng sốt là tâm trạng của cô lúc bấy giờ. Cô đã qua đêm với ông chủ và ông chủ của cô là người năm đó. Cái này hơi bất khả thi. Hôm qua uống chút rượu nên có hơi lớn mật. Bây giờ ngồi nhớ lại thấy có hơi... xấu hổ.

Tiếng nước chảy đã làm ngắt quãng dòng suy nghĩ của cô. Liệu bây giờ chạy còn kịp?

Câu trả lời thì ai cũng biết là không được. Thân thể đau nhức kèm theo đó là chóng mặt, đau đầu.

Viên Viên cố nhấc cái thân dậy khỏi giường để mặc lại quần áo. Suy nghĩ hiện lên trong đầu cô hiện tại là: TRỐN!!!

Cô phải trốn thôi nếu để người trong nhà tắm kia ra thật sự cô không biết đối mặt như thế nào nữa.

Phải trốn thôi!!!

Viên Viên nhẹ nhàng dậy khỏi giường, quấn chăn nhặt lại quần áo vương vãi trên đất.

Thành Hạo từ trong phòng tắm bước ra thấy một màn của cô mà bật cười. Cô gái nhỏ vội vã loay hoay kéo khóa váy. Tính chạy trốn? Lại định giống như năm đó biến mất tăm làm hắn mất công tìm kiếm?

Không ai tắm một lần trên một dòng sông. Hắn cũng vậy, không thể để cô chạy như lần trước.



Thành Hạo nhẹ nhàng bước tới, không một tiếng động, nhanh tay kéo khóa áo lên cho cô, vừa kéo vừa cất giọng:

" Lại tính trốn? Có lần một trốn lại muốn trốn lần 2? Lần này định chạy đi đâu? Ra nước ngoài hay thay tên đổi họ?"

Viên Viên giật mình. Anh ta là ma sao? Đi không tiếng động, đến không hơi thở. Dọa chết cô rồi.

Vội vã quay người lại, đối mặt với người đàn ông cao hơn cô 1 cái đầu rưỡi mà nuốt nước bọt.

Hai mắt chạm nhau, Viên Viên chẳng hiểu sao bất giác mặt đã đỏ như quả gấc mà né tránh ánh mắt bóng bỏng của Thành Hạo. Chính xác là anh ta đang nhìn chằm chằm cô.

Cái này đoán cũng nhanh lắm nhưng mà gần như này là tính làm gì đây? Có quỷ mới biết a.

Một tiếng chuông điện thoại làm ngắn quãng mạch cảm xúc của 2 người.

Thành Hạo cúi người, qua vai cô mà với lấy điện thoại. Vừa nhấc máy, tiếng của thư kí vang lên:

" Giám đốc, nhà chính gọi điện tới, kêu cậu mau chóng đưa Bà Triệu về thăm Ông nội cậu."

Thành Hạo mặt hiện nên chút ý cười, hình như lại nghĩ ra trò mới để dạy dỗ cô gái nhỏ này. Chỉ lẳng lặng đáp một tiếng với thư kí:

"Quán bar Ngưu Lang. Cho người đến đón chúng tôi."

Cô gái nhỏ đến giờ vẫn chưa định thần lại được. Khi hai mắt chạm nhau hồi hộp đến nghẹn thở.