Bá Đạo Tổng Tài Yêu Ta!

Chương 67: Đồ Chôn dưới gốc cây




Tâm trạng Ngôn Vinh lại một lần nữa bị chuyển đổi. Lần này cậu đỏ mặt nhưng vì Bảo Ngọc đang ngồi cùng hướng với cậu đứng nên không để ý thấy. Cố gắng chấn tính lại bản thân. Cậu cũng nhẹ nhàng lắc đầu, tay xoa đầu cô đáp lại:

“Được. Đều nghe chị Bảo Ngọc, em không đổi nữa.”

Thực chất cậu đang rất vui vẻ. Chẳng phải Bảo Ngọc vẫn thích mình hơn đứa bé kia sao. Mùi bạc hà vẫn thắng mùi vanilla.

Bảo Ngọc đang ngồi im cho Ngôn Vinh vuốt ve thì một đôi bàn tay nhỏ đã ôm chân cậu từ đằng sau, nhẹ giọng nói:

“Anh ơi, bế bế.”

Bảo Ngọc nghe thấy giọng nói cũng bất tri bất giác ngồi thẳng người nhìn về phía sau của hai người. Một em bé nhỏ đoán chừng 6 tuổi đang ôm lấy chân Ngôn Vinh. Mái tóc màu trắng muốt, đôi môi hồng và đôi mắt cũng màu hồng nhạt. Trông như một thiên thần vậy.

Ngôn Vinh thấy cô bé cũng nhanh chóng với tay nhấc người bé úp lên để cằm em bé dựa vào vai mình, vỗ vỗ an ủi:

“Không sao đâu. Xét nghiệm qua nhanh thôi. Tiêu Tiêu của anh là ngoan nhất mà đúng không? Một xíu là xong thôi bé ngoan nhé.”

Bảo Ngọc nhìn cô bé trong đầu không khỏi hiện lên một ý nghĩ quái dị không tự chủ được buột miệng:

“Thì ra là nuôi vợ từ bé à? Cô bé này dễ thương như vậy nhưng mà đoán chừng mới 5 6 tuổi. Kém nhau cả chục tuổi. Ngôn Vinh định trâu già gặm cỏ non hả? Không tốt đâu.”

Ngôn Vinh nghe đến đây không khỏi sặc nước bọt ho khù khụ:

“Không biết… khụ… cái não nhỏ của chị sao lại nghĩ được nhiều thứ buồn cười như thế chứ? Em bé này là bệnh nhân của bố em từ lâu rồi. Đứa trẻ bị bạch tạng. Bảo Ngọc cũng biết đấy, tóc trắng mắt hồng. Em ấy bị bạch tạng toàn phần.”

Tiêu Tiêu nhìn Bảo Ngọc. Trong đầu cô bé thì chị gái này rất xinh đẹp. Còn thân thiết với anh Ngôn Vinh, lẽ nào là bạn gái của anh ấy sao? Cô bé không khỏi thắc mắc:

“Anh Cố, bạn gái anh hả? Chị ấy đẹp quá.”

Bảo Ngọc có chút giật mình cũng bất ngờ sau đó là xấu hổ. Không biết vì được khen hay vì bị nhận nhầm là bạn gái của Ngôn Vinh nữa. Cô đứng bật dậy chối:

“Không có mùa xuân ấy đâu nhóc. Anh Ngôn Vinh của nhóc có người thương rồi, nhóc nói thế sẽ làm anh giận đó.”

Ngôn Vinh không biểu lộ gì, ý như đang thăm dò tâm tình của cô:

“Thế là Ngôn Vinh không được với chị Bảo Ngọc sao?”

Giọng nói đùa cợt nhưng gương mặt xị xuống trông thấy. Uỷ khuất như một con mèo nhỏ đang tủi thân?

Cô suýt chút nữa thì sặc nước bọt với suy nghĩ của mình. Ngôn Vinh nhẹ giọng hướng cô bé mà mè nheo:

“Chị Bảo Ngọc không cần anh rồi. Tiêu Tiêu khuyên chị thu nhận anh đi. Được không?”

Cô bé nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt ánh lên niềm quyết tâm: ‘Anh cứ để em ra tay.’

Tiêu Tiêu cựa quậy muốn Ngôn Vinh đang bế mình thả xuống. Cậu cũng thuận thế đặt cô xuống đất.

Vì thân hình khá gầy gò mặc chiếc áo bệnh nhân thùng thình với mái tóc ngắn ngang vai, nhìn cô bé như chú cánh cụt nhỏ vậy. Tiêu Tiêu tiến tới nắm lấy gấu áo của Bảo Ngọc:

“Chị xinh đẹp ơi. Chị bế em được không?”

Điệu bộ làm nũng đáng yêu như vậy ai có thể từ chối chứ? Là ai chứ Bảo Ngọc thì không thể. Điểm yếu của cô là những thứ đang yêu.

“Được chứ, Tiêu Tiêu lại đây.”

Bảo Ngọc dang tay bế cô bé lên.

“Em nói cho chị Bảo Ngọc một bí mật của anh Ngôn Vinh nhá. Chị không được nói với ai đâu.”

Bảo Ngọc nhìn Ngôn Vịh chỉ cách đó vài bước chân, đôi mắt như muốn nói sắp tiếp thu được một điều rất thú vị:

“Tiêu Tiêu nói đi, chị sẵn sàng nghe rồi.”

Cô bé liếc Ngôn Vinh rồi ghé vào tai Bảo Ngọc thì thầm:

“Anh Ngôn Vinh dấu đồ dưới gốc cây lớn treo xích đu ngoài vườn đấy. Hôm nọ em vừa vô tình bắt gặp được xong. Nhưng mà em không biết trong đó là cái gì.”

Bảo Ngọc có chút nhột nhưng vẫn cố gắng lắng nghe cô bé. Chưa kịp dứt câu cô bé đã bị Ngôn Vinh nhấc lên ôm lấy:

“Đến lúc phải đi xét nghiệm rồi, em chào chị Bảo Ngọc đi.”

Cô bé có chút bất ngờ nhưng sau đó tay cũng nhanh chóng nắm lấy áo Ngôn vinh để lấy thăng bằng. Mặt phụng phịu tính nói thêm gì đó nhưng bắt gặp anh mắt hờn dỗi của Ngôn Vình liền im bật, quay qua chào Bảo Ngọc:

“Em chào chị ạ.”

Bác sĩ Cố cũng bước từ cửa vào, rất đúng lúc đưa kết quả xét nghiệm cho Ngôn Vinh:

“Đưa Tiêu Tiêu đây cho bố nào. Hai đứa đi chơi đi, kết quả xét nghiệm khá ổn định nhưng nhớ là chăm Bảo Ngọc tốt một chút nhé, bé con hơi thiếu vitamin một chút. Ăn nhiều hoa quả nhé. Tiêu Tiệu sẵn sàng đi xét nghiệm với chú chưa nào?”

Tiêu Tiêu nhẹ nhàng gật đầu. Tay không quên vươn ra chào tạm biệt Ngôn Vinh và Bảo Ngọc.

Bác sĩ Cố cùng Tiêu Tiêu rời đi, bỏ lại không gian cho hai người. Ngôn Vinh tiến lại gần Bảo Ngọc hỏi:

“Tiêu Tiêu nói gì với cậu rồi?”

Bảo Ngọc không kịp để Ngôn Vinh tiến gần, nhanh chóng chạy ra cửa. Đến trước cửa, cô nhanh chóng quay lại dục Ngôn Vinh:

“Không có nói đâu. Là bí mật của hai chị em tớ. Mà nhanh lên, chị Viên Viên đang đợi chúng mình đấy.”

Biểu tình của Bảo Ngọc phấn khích vui vẻ Ngôn Vinh cũng cho qua, tính sổ với hai chị em sau vậy. Hai người cùng nhau đi ra ngoài, sách hành lý lên xe tiến tới biển.