Ngôn Vinh cũng hùa theo cô mà đáp lại:
"Đại ca còn phải xem hai vị phụ huynh của đại ca. Nếu đồng ý thì đệ đây không ngại."
Bảo Ngọc dương đôi mắt cún con nhìn Viên Viên. Sức kháng cự của cô có thừa nhưng với đứa em gái này cô không báo giờ có thể từ chối được. Viên Viên nhìn Thành Hạo đang để tay trên ghế của mình. Thành Hạo cũng không có ý phá hỏng không khí mà đáp lại:
"Càng đông càng vui. Đi thôi."
"Oa chị hai, biển đẹp quá."
Viên Viên nhìn đứa em gái nhỏ đang nhìn ra phía ngoài cửa kính phấn khích mà có chút vui vẻ bình yên mà đáp lại:
"Đúng vậy, rất đẹp."
Chiếc xe dừng lại tại một khu biệt thự nhỏ ven biển.
"Ngôn Vinh, mau lấy đồ xuống cho đại ca."
Cậu nhóc nhìn cô gái nhỏ vừa nhẩy xuống xe vừa cười khúc khích ra lệnh có phần dễ thương. Cậu cũng cười cười hùa theo:
"Tuân lệnh đại ca."
Viên Viên thấy vậy gõ đầu Bảo Ngọc:
"Đừng nháo nữa. Người ta là con trai con đứa. Em thùy mị chút đi."
Bảo Ngọc vừa xoa đầu vừa có chút ấn ức. Viên Viên cùng Thành Hạo đang sách đồ bước vào nhà.
Bảo Ngọc lúc này ủy khuất quay sang nhìn Ngôn Vinh:
"Tôi đâu có nháo đâu đúng không."
Ngôn Vinh vừa đưa cô một quả táo vừa xoa vào chỗ co vừa bị búng cưng chiều mà đáp lại:
"Không nháo, rất ngầu hhh."
Bảo Ngọc cũng xem như tìm thấy sự an ủi từ người bạn này cũng tặc lưỡi mà phụ cầu sách đồ vào nhà.
Mọi người chuẩn vị song hết tiệc nướng trên biển. Bốn người như một gia đình nhỏ, ấm ấm áp áp mà bên nhau.
Thành Hạo một bên nướng đồ ăn một bên, Viên Viên cắt hoa quả một bên.
Còn Bảo Ngọc và Ngôn Vinh thì vui chơi, quên mất nhiệm vụ mà họ đến đây.
"Bảo Ngọc, Ngôn Vinh lại đây, đồ ăn nướng song rồi này."
Viên Viên cố cất tiếng gọi ra xa kêu hai bạn nhỏ đang đứng mãi xa xa.
Ở một chỗ nào đó không xa, một vị phu nhân trung tuổi nhìn bọn họ không khỏi có chút ngậm ngùi mà không kiềm lòng được tiến lại.
"Xin hỏi tôi có thể ngồi đây với gia đình một chút không?"
Viên Viên nhìn bà lão trước mặt tự bao giờ đã đi tới gần như vậy có chút khó hiểu hỏi:
"Vâng, bác cần chúng tôi giúp gì ạ?"
Người phụ nữ không nói gì, chỉ là nước mắt bà tự dưng rơi xuống. Viên Viên không hiểu sự tình liền đưa bà đến ghế chỗ Thành Hạo nghỉ ngơi.
Thành Hạo cũng dừng việc nướng đồ ăn lại, dập bếp tiến lại hỏi:
"Vị đây là..."
Vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn Viên Viên. Viên Viên cũng lắc đầu tỏ ý không quen bà ấy.
Người phụ nữ thấm nước mắt, trấn tĩnh lại bản thân nhìn Viên Viên cười hiền hậu:
"Không có gì, hai người đừng sợ. Tôi chỉ là nhớ con quá thôi. Nếu con tôi còn sống nó cũng chạc tuổi của cháu."
Viên Viên càng không hiểu là bao nhưng đại ý con của vị phu nhân này đã không còn. Không gian đột nhiên trầm xuống.
"Vậy vị đây là?"
Viên Viên nhìn bà, ngồi xuống cạnh bà hỏi.
Người nọ cũng không nhanh không chậm đáp:
"Ta là Lục Giai Yên. Ta với cháu rất có duyên, cháu cứ gọi ta là Giai Yên là được. Xin lỗi vì đã làm hai người sợ nhé."
Viên Viên xua tay:
"Không ạ. Gặp được bác là vinh hạnh của cháu. Mà quên chưa giới thiệu. Cháu là Khương Viên Viên còn đây là Triệu Thành Hạo, bạn trai cháu. Còn kia là em trai và em gái của cháu.
Vừa nói cô vừa chỉ tay về phía Bảo Ngọc và Ngôn Vinh.
Thành Hạo nhìn bà lão có chút khó hiểu. Phu nhân Lục gia sao lại có mặt ở đây? Biết rằng bà ấy được đưa đi nghỉ dưỡng nhưng không ngờ lại trùng hợp đến vậy.
Thành Hạo cũng không làm phiền hai người, liền nấu nướng tiếp.
Hai người họ rất hợp nhau từ rất nhiều chuyện như đã có duyên từ lâu. Nói chuyện rất lâu rất lâu không ngừng cho đến khi một người đàn ông trung biên chạy tới:
"Bà Lục, sao bà lại ra đây. Tôi mới đi có một chút. Làm phiền cô cậu quá. Phu nhân nhà tôi không làm khó gì cô cậu chứ? Nếu có cho tôi xin lỗi nếu không được hoặc có tổn thấy gì hai người cứ liệt kê chúng tôi sẽ đền bù hết."