Tiếng nói cùng tiếng khóc nấc lên ngày một hòa quyện vào nhau:
"Đêm đó anh ta đi tiệc rượu trở về, không biết tại sao vô cùng đáng sợ liền sảy ra chuyện đó với chị. Chị có uống thuốc khẩn cấp nhưng đã không biêt ai tráo thành vitamin. Lúc biết chị có thai liền bị nhốt lại tại Viện mồ côi. Mãi cho đến lúc này em cứu chị. Lúc đó cậu ta rất đáng sợ. Chị không muốn nhớ lại chút nào cả."
Những hình ảnh của Ngọc Hành không ngừng lướt qua khiến Tiểu Điềm run rẩy, nước mắt không ngừng rời xuống, ánh mắt vô hồn mà gào thét:
"Viên Viên, cứu chị, cứu chị đi mà. Chị cầu xin em."
Viên Viên thấy tâm tình Tiểu Điềm kích động không kiểm soát được liền ấn nút đỏ đầu giường gọi bác sĩ đến tiên cho cô một liều thuốc an thần. Tiểu Điềm bình tĩnh lại, nhận thấy Viên Viên vẫn ở bên trong mơ màng mà ngủ thiếp đi.
Thành Hạo đứng phía sau cô đặt tay lên vai cô mà an ủi:
"Không sao. Kể anh nghe đi."
Viên Viên kéo Thành Hạo ra phía ngoài căn phòng, đi đến phòng làm việc tại nhà của cậu.
"Vào trong đây rồi nói."
Thành Hạo cũng không có ý định phản kháng, nhẹ nhàng mờ cửa đưa cô vào rồi đóng cửa lại.
Hai người ngồi xuống ghế, Viên Viên vẫn chưa khỏi bàng hoàng:
"Người đã mất không phải Ngọc Hành. Người còn sống mới là Ngọc Hành. Anh có bất ngờ không?"
Thành Hạo mặt không biến sắc mà đáp lại:
"Không bất ngờ cho lắm. Vốn hai người bọn họ đã là sinh đôi không thể nhận ra rồi. Gia đình họ hỏi ai chết liền là người đó thôi."
Viên Viên lại nói tiếp:
"Đứa con trong bụng chị ấy là của Ngọc Hành, người đang sống dưới thân phận Ngọc Ngôn. Gia đình đó quá đáng sợ. Đứa con trai chết từ lâu nhưng không công bố, đợi đến lúc ép cưới được vợ mới thông báo đã mất. Thật sự trong chuyện này có rất nhiều uẩn khúc1."
Thành Hạo như để giải đáp thắc mắc mà nhớ ra một chuyện:
"Tâm lý Ngọc phu nhân không được ổn định từ chuyến đi biển của gia đình họ trở về."
Viên Viên cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Thành Hạo:
"Ý anh là Ngọc Ngôn đã có vấn đề từ chỗ đó? Hoặc là anh ta có thể nói đã mất từ lúc đó?"
Thành Hạo nhìn cô, cả hai người chính xác là cùng một suy đoán. Viên Viên nói ra suy đoán của mình:
"Vậy vì phu nhân nhà họ có vấn đề về tâm lý trước cái chết của con trai lại vì là hai anh em sinh đôi nên giống nhau liền để Ngọc Hành như đã chết sống thay thế phần Ngọc Ngôn? Nếu thật sự là như vậy anh ta cũng quá đáng thương rồi. Bị gia đình vứt bỏ xem như đã chết, phải sống cuộc sống thay người khác."
Thành Hạo cũng đồng tình với cô nhưng có chút chưa trắc chắn:
"Cũng chưa biết rõ thực hư nhưng có lẽ chúng ta đa phần đoán đúng."
Cả không khí rơi vào trầm mặc. Đột nhiên giếng gõ cửa là tan đi dòng suy nghĩ của bọn họ:
"Giám đốc. Đến rồi. Ngọc gia đến đòi người."
Giọng nói của Trình Côn phía sau cánh cửa truyền đến. Viên Viên trong này cũng đã đoán được từ lâu. Không sớm thì muộn, bọn họ cũng sẽ đến đòi người nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy đã tìm tận cửa.
"Đợi chút, chúng tôi liền ra đó."
Viên Viên từ trong nói vọng ra cũng nhanh chóng hai người đi ra phía cửa.
Ở dưới lầu, một người đàn ông trạc tuổi Ninh Tiểu Viễn đang ung dung ngồi dưới ghế sofa.
Đó là Ngọc Ngôn... không phải là Ngọc Hành.
Thành Hạo nhẹ nhàng cùng cô đi xuống, phía dưới chỉ có 2 người toàn bộ những vệ sĩ còn lại đều không vào được đây. Thành Hạo nhìn bọn họ, một chủ một tớ không nói năng gì chỉ ngồi xuống.
Ngọc Hành cất tiếng nói trước:
"Triệu thiếu à, anh thiếu đàn bà đến mức nào mà bất cả vợ của em trai tôi đi vậy chứ?"
Thành Hạo vẫn bình tĩnh rót trà mời bọn họ. Đợi rót sòn cậu mới cất tiếng nói:
"Ngọc Hành... à đâu, cậu là Ngọc Ngôn mà nhỉ. Lúc trước cậu chơi khá thân với Tiêu Viễn nhà chúng tôi, hiện tại thay đổi cũng quá nhiều đi."
Ngọc Hành nghe hai câu đầu có chút sửng sốt và tức giận. Liệu tên này đã biết được những gì về hắn? Chết tiệt, tất cả là tại ông già đó. Vừa nghĩ tới, Ngọc Hành liền liếc lão quản gia phía sau mình.
Ông có chút sợ hãi thoáng qua nhưng thật sự đã quen nên không bị dọa. Chỉ lặng lẽ lùi về phía sau.
p/s: Mọi người nhận xét truyện của em thế nào ạ