Bá Đạo Tổng Tài Yêu Ta!

Chương 18: Khương Bảo Ngọc




Viên Viên cũng có vài( chục) phần khó sử cầu cứu Thành Hạo. Nào ngờ, câu nói của cậu gây sốc:

" Nếu bà và mẹ đã có lòng thì em nhận đi. "

Viên Viên cũng hết cách, chỉ đành nhận rồi chào tạm biệt mà ra về. Cô không thể ở lâu được. Cô còn công việc khác tối nay.

* Trên xe trở về

" Giám đốc, cái này trả anh."

Viên Viên vừa nói vừa tháo vòng tay và nhẫn ra, hướng Thành Hạo mà đưa tới.

Thành Hào nhìn món đồ trên tay cô, mặt không rõ bộc lộ cảm xúc gì, quay mặt ra ngoài nhìn cảnh mà nói:

" Nếu họ đã đưa em thì cứ nhận đi. Đợi đến khi nsof hết giao dịch liền trả lại cũng không muộn."

Viên Viên vừa nhìn vừa khó sử với món đồ trên tay:

" Cái này... đồ truyền cho con cháu nhà anh tôi không xứng và cũng không dám nhận. Vẫn nên trả lại thì hơn."



Thành Hạo cũng trầm mặc mấy giây rồi nói:

rả

" Nếu muốn trả lại em có thể tự mang đến trả."

Vừa nói xong vừa quay mặt về phía cô mà mỉm cười hiền lành. Ánh đèn lê- ông mờ ảo làm tăng thêm nét đẹp trên khuôn mặc góc cạnh của Thành Hạo.

Một nét đẹp đến khiến người ta ngây dại, chỉ muốn dừng thời gian lại để ngắm nhìn.

Viên Viên cũng không biết làm thế nào. Nếu cô mang trả với thái độ vừa rồi của họ cũng không dễ dàng gì mà cầm lại.

Nhưng thứ này đối với cô lại càng không thể nhận. Cô sợ bảo quản không tốt khiến chúng nó có mệnh hệ gì thì cả đời cô đền cũng không nổi, thật sử là đền không có nổi.

" Chẳng phải em muốn đến gặp em gái em sao? Bác sĩ bảo tình hình bệnh có tiến triển tốt. Nhưng không thể đảm bảo đứa bé ấy có thể phẫu thuật thành công."

Sắc mặt Viên Viên trầm đi một nửa, xóa tan đi sự lo âu vừa nẫy mà thay vào đó là một sự muộn phiền khác.

" Chị... "

Khương Bảo Ngọc, em gái nuôi của Viên Viên. Một đứa trẻ 16 tuổi. Mắc căn bệnh suy hô hấp. Do ông bố say rượu của cô đã khiến đứa bé sinh non mà mắc căn bênh quái ác này. Chi phí điều trị vô cùng đắt đỏ.



Mấy năm đầu, đứa trẻ không có biểu hiện gì khác thường nhưng đến năm 7 tuổi, triệu chứng khó thở ngày một tăng kèm theo đó là sốt cao và co giật.

Viên Viên từ sau khi mẹ mất, cuối cấp 3 đã phải đi làm thêm để nuôi đứa trẻ này và "chu cấp" tiền cho những cuộc nhậu nhẹt, cờ bạc của "bố" mình.

Một đứa trẻ nhỏ, ở nhà sốt cao, không có nước uống cũng chẳng có thức ăn. Người bố say sỉn ngủ ngoài cửa nhà, trên tay vẫn cầm chai rượu thì giúp gì được cho cô chứ?

Cô vẫn nhớ lần đó, trời mưa vô cùng lớn, căn nhà xập xệ dột nát đủ chỗ. Đến nỗi mà thau chậu hứng nước còn chẳng có chỗ để.

Một cô bé nhỏ mới 8 tuổi, phải lê thân mình trên sàn nhà ướt át để uống nước mưa dưới chậu. Một cô gái nhỏ phải chạy từ trường trong giờ học về để đưa em đi cấp cứu.

Một cô gái nhỏ ngồi khóc nấc lên trước cửa bệnh viện.

Cô vẫn nhớ như in cái cảnh đó. Đứa bé đó nằm trong vòng tay cô, hơi thở thoi thóp đến cùng cực. Một đứa bé đã từng tươi cười chào cô lúc tan làm, tan học trở về, một đứa bé luôn hiểu chuyện, luôn nhìn cô mà mỉm cười lúc ấy đã bất động.

Không cười, không nói, mà thậm trí còn như ngừng thở.

Khóc. Khóc chứ. Cô khóc đến nỗi chẳng còn một giọt nước mắt nào có thể chảy ra nữa. Cô khóc không thành tiếng, mọi thứ đều nghẹn cứng lại trong cổ họng.

Lúc ấy cô chợt nhận ra rằng sáng duy nhất đời cô có thể sẽ mãi mãi vụt tắt. Nếu được đổi sinh mạng của mình cho đứa trẻ ngây thơ, đứa trẻ của tương lai mà cô đánh đổi mọi thứ cô cũng bằng lòng.