Sự hoang mang và hoảng sợ của Hàn Sở Trạch chả là gì so với Trịnh Tĩnh Lẫm. Anh ta hét lớn hơn bao giờ hết, sợ đến nỗi trốn một cách ngốc nghếch sau lưng một tinh linh nhỏ ngang hông anh ta.
"Trời ạ, quỷ nữ đã khó đối phó rồi, giờ thêm tên đại ác ma này nổi điên nữa thì chúng ta chết là cái chắc đấy!!"
Chỉ thấy Trục Đông Quân triệu hồi thanh huyết kiếm của bản thân xuất hiện. Nó bắt đầu bốc cháy với ngọn lửa xanh thẳm của biển cả làm cháy cả khu vực xung quanh. Hình ảnh của anh lúc này làm cho quỷ nữ cũng phải ngưng ngay việc mà ả đang làm. Đôi mắt đen đục của nó có chút chấn động, đến cả hình dạng con người lúc này cũng bị áp lực của Trục Đông Quân làm cho tan chảy từ từ xuống sàn đã vỡ vụn thành nhiều mảnh.
"Ngươi phải trả giá vì dám đụng đến người của ta!!!"
Giọng nói gầm gừ như quỷ dữ của anh vang lên. Sau đó là một tia sáng chói lóa xuyên qua cơ thể nhầy nhợn của quỷ nữ. Tốc độ của anh nhanh đến mức ả còn chưa kịp ra tay thì đã bị anh chém thành ngàn mảnh nhỏ, tan chảy thành vũng nước màu đỏ dưới sàn. Nhờ vậy mà Hạ Lưu Ly thoát khỏi được sự trói buộc của quỷ nữ. Cô an toàn nằm gọn trong lòng của Trục Đông Quân như một nàng công chúa ngủ trong rừng.
Khuôn mặt Trục Đông Quân chợt hiện lên nhiều nét lo lắng và cắn rứt. Hai tay anh dường như đã run lên khi đón lấy cơ thể nhỏ bé của cô với hơi thở yếu ớt.
Quỷ nữ vẫn không hề bị lưỡi kiếm của Trục Đông Quân đả thương một chút nào chỉ là khiến quá trình hồi phục lại hình dạng của con người chậm lại mà thôi. Nó tức điên máu lên, tạo nên một cái hộp sắt bằng máu của bản thân, nhốt anh ở bên trong.
"Ha! Ha! Ha! Ngươi sẽ không thể thoát khỏi hộp sắt chết chóc của ta đâu! Phạm vi của nó sẽ dần được thu hẹp lại, sau đó nhào các người thành bột."
Xử lý xong đại ác ma, quỷ nữ lại quay qua nhìn những người còn lại mà cười một cách man rợ, "He! He! Còn tụi bay sẽ trở thành thức ăn của những tác phẩm nghệ thuật mà ta tạo ra."
Dứt lời, không gian xung quanh họ đã thay đổi hoàn toàn, cả ba người bị mắc kẹt ngay giữa một bãi đất trống chết chóc, xung quanh chỉ có cỏ chết với xương người chất đống. Cái mùi hôi thối của xác động vật bốc lên nồng nặc, pha trộn vào đó là mùi máu tanh tưởi bầy nhầy ở dưới chân họ.
"Chết tiệt, không di chuyển được." Hàn Sở Trạch cố gắng thoát khỏi cái đống bầy nhầy dưới chân.
Ba người còn đang bận bịu với bãi máu ghê tởm đó thì trên bầu trời trong xanh đột nhiên xuất hiện hàng loạt những con dị vật biến dị. Bọn chúng vẫn có hình dạng kinh khủng và đáng sợ như ngày nào, chúng đói khát lao với tốc độ cực kì nhanh về phía cả ba.
Trịnh Tĩnh Lẫm tái xanh hết cả mặt hét lớn lên: "Gì vậy trời, nhiều quá! Ai đó cứu tôi với."
Tinh linh xanh đứng bên cạnh hắn mà cũng phải bó tay toàn tập, khuôn mặt của nó không hề dấu đi sự khinh miệt về phía con hồ ly nhát gan trước mặt. Nhưng mà điều đó cũng chẳng quan trọng, nếu tên đó vô dụng thì chết sớm thôi, chả liên quan gì tới nó cả. Bây giờ nó chỉ tập trung chiến đấu kịch liệt với đám quái vật điên rồ trước mặt.
Hàn Sở Trạch vung lưỡi hái tử thần lên, một nhát đã chém chết cả hàng nghìn con. Thế nhưng số lượng của bọn chúng ở trong không gian này là vô hạn. Anh có thể chém chết đám này thì một đám khác sẽ kéo đến nuốt chửng anh.
"Cứ cái đà này thì sẽ kiệt sức mất!" Hàn Sợ Trạch phát cáu mà hét lớn lên.
"Ôi trời, tên hồ ly kia bị chìm xuống rồi chủ nhân ơi! Có cần cứu hắn không?" Tỉnh linh xanh nhỏ giọng hỏi ý kiến của anh.
"Kệ xác anh ta đi! Không chết được đâu mà sợ."
[....]
Tại không gian đang từng chút bị kéo lại, Trục Đông Quân vẫn đang gồng sức mạnh của bản thân tạo ra hàng rào chắn bằng đá nhọn ngăn cản tốc độ của chiếc hộp. Mí mắt Hạ Lưu Ly khẽ động, cô cuối cùng cũng tỉnh lại sau cơn hôn mê sâu do quỷ nữ mang lại. Đập ngay vào đôi mắt hoàng kim của cô là khuôn mặt khó thở và đáng sợ của Trục Đông Quân làm cho cơ thể cô có chút run sợ, giọng nói cũng yếu hẳn đi:
"Anh bị... bị làm sao vậy? Bộ dạng này của... anh là đang mất kiểm soát sao?"
Trục Đông Quân liếc mắt nhìn cô. Đôi mắt anh mở to chứa đựng sự nhẫn nhịn và khó chịu khi ngửi thấy mùi máu tươi đang lan tỏa cả không gian hạn hẹp.
"Ngươi... ngươi mau dùng cái gì đó để cầm máu đi... nếu không... ta sẽ mất kiểm soát mà hút máu ngươi mất."
Giọng nói trầm lặng của anh làm cho Hạ Lưu Ly tự nhiên cảm thấy trong lòng quặn thắt, giống như có cái gì đó đâm vào vậy. Sự nhẫn nhịn của anh làm cô rất tò mò mà hỏi:
"Anh muốn hút một chút cũng đâu có sao đâu! Không cần phải gắng gượng như vậy đâu."