Giữa không gian rộng lớn cùng với một bầu trời trong xanh và bát ngát. Một cô gái có thân hình nhỏ nhắn, gầy gò. Mái tóc màu đen dài, nhẹ nhàng bay theo gió. Đôi mắt vô hồn sâu thẳm cùng với bộ váy màu trắng đã nồng nặc mùi máu tanh.
"Cô nên tự hào vì sở hữu được trái tim của thần nữ."
Giọng nói dõng dạc, tràn đầy sự mạnh mẽ. Đó chính là một vị thần giới vang danh hiển hách với cái tên Bối Họa Cảnh. Anh là một vị tướng quân của phàm giới, đã có rất nhiều ác ma đã chết trong tay hắn. Còn người con gái bị trói chặt ở cái cột đình to kia chính là Hạ Lưu Ly, người con gái mà hắn đã từng yêu. Thế nhưng đó chỉ là một thứ tình yêu giả tạo được dàn dựng từ kĩ năng diễn xuất của hắn. Bây giờ, Hạ Lưu Ly chỉ là một vị thuốc dẫn để hắn hồi sinh người con gái mà hắn yêu.
Hạ Lưu Ly đau khổ chất vấn hắn: "Tại sao anh lại đối xử em như vậy? Hôm nay là lễ cưới của chúng ta cơ mà? Tại sao lại muốn giết em"
Hôm nay là ngày mà Hạ Lưu Ly sẽ chính thức trở thành vợ của Bối Hạ Cảnh. Cô đã rất vui mừng và háo hức được sống với hắn đến hết đời người. Thế nhưng, váy cưới lại nhuộm đỏ máu của cô, còn chủ rể lại muốn giết cô. Đây quả thật là một ngày tồi tệ.
Bối Hạ Cảnh nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh, "Bởi vì cô không xứng làm bạn đời của ta."
Nghe câu này mà lòng cô như lửa đốt. Những kỉ niệm tươi đẹp cùng với giây phút ngọt ngào bao năm qua mà hai người đã trải qua, vậy mà tất cả chỉ là một phần trong kế hoạch của Bối Hạ Cảnh.
Hạ Lưu Ly bất ngờ cười lớn: "Ha! Ha! Ha! Tôi thật là ngu xuẩn khi tin môt kẻ bạc tình bản nghĩa như anh! Đáng nhẽ năm đó anh không nên cứu tôi và mẹ của tôi mới phải!"
"Phải cứu, bởi ta cần trái tim của cô."
Dứt lời, anh ta cầm lấy thanh bảo kiếm của mình, đâm xuyên qua ngực của cô một cách tàn nhẫn. Lúc này, ánh mắt của Hạ Lưu Ly chỉ còn lại một chữ hận. Cô hận không thể một tay đánh chết tên tra nam trước mắt, hận chính bản thân cô đã quá dễ tin người mà đồng ý kết hôn với hắn. Nhưng tất cả đã quá muộn rồi. Thanh kiếm đã đâm xuyên trái tim cô, nó đang từ từ bị tách khỏi từng mạch máu. Thật đau đớn!
"Nếu có kiếp sau, tôi Hạ Lưu Ly nhất định sẽ chính tay moi tim của tên khốn nhà anh"
Bối Hạ Cảnh lạnh lùng rút thanh kiếm mình ra khỏi cơ thể của cô cùng với một trái tim đỏ đang đập "thình thịnh".
"Á...Á...Á..." Tiếng hét thảm thương của cô vang khắp tòa biệt thự to lớn của anh
Trái tim thuần khiết đó được hắn cất vào một chiếc hộp thủy tinh. Còn cơ thể của cô vẫn bị treo trên cột sắt. Tầm nhìn của cô mờ dần đi và cuối cùng đóng chặt lại, không bao giờ mở ra nữa. Cô đã chết trong tay người mà mình yêu nhất, chết trong tuyệt vọng và thù hận.
Trước khi rời đi, Bối Hạ Cảnh cũng không quên đáp lại lời nói cuối cùng của cô: "Thật đáng tiếc, sẽ không có kiếp sau cho cô đâu."
Hắn lạnh lùng quay lưng bỏ đi, để mặc thân xác của cô ở trên chiếc cột sắt lạnh lẽo đó. Máu đã nhuỗm đỏ của một vùng ngay dưới chân của cô. Cảnh tượng thật kinh khủng và cũng thật thảm thương.
Mùi máu của cô rất thơm, giống như mùi của hoa hồng đỏ vậy. Chính vì thế, mùi hương đó đã dẫn đến một đại ác ma tàn bạo. Hắn ta dang rộng đôi cánh màu đen của mình bay đến trước mặt cô.
Hắn cười một cách quỷ dị, "Chà, hóa ra là một dòng máu hiếm à? Cơ mà thật đáng tiếc, cô ta chết mất rồi."
Hắn ta nghiêng cánh bay một vòng xung quanh Hạ Lưu Ly, "Cơ thể cũng chẳng bị gì, chỉ thiếu mất trái tim thôi!" Hắn liếc mắt về phía tòa nhà cao hai tầng của Bối Hạ Cảnh, "Đi cướp lại trái tim là được chứ gì?"
Ác ma triệu hồi thanh ma kiếm quý báu của mình xuất hiện. Một hơi chém đứt hết sợi dây xích xung quanh Hạ Lưu Ly. Cơ thể cô vô lực, nghiêng về phía trước, ngã vào lòng của anh.
Hành động của anh đã bị mấy tên hầu cận ở đó phát hiện. Tên đó liền chạy vào trong báo cho Bối Hạ Cảnh. Lúc này, Bối Hạ Cảnh vẫn đang tìm cách phá bỏ lớp vỏ bảo vệ bên ngoài trái tim. Mặc dù thanh kiếm đã đâm xuyên qua nó, nhưng sau khi anh rút thanh kiếm của mình ra thì lập tức vết thương liền lành lại, tạo nên lớp bảo vệ cực kì chắc chắn.
"Tại sao lại như vậy? Lẽ nào phải là thân chủ tự nguyện moi tim của mình thì mới được sao?"
Bối Hạ Cảnh đắm chìm tromg suy nghĩ của mình. Thế nhưng một vụ nổ lớn bên ngoài tòa nhà làm cho hắn giật mình quay lưng lại nhìn.
"Chào, lâu rồi chưa gặp nhỉ?" Ác ma đã xông vào phòng thí nghiệm của Hạ Cảnh.
"Trục Đông Quân? Ngươi dám cả gan xông vào lãnh thổ của ta? Người đâu bắt hắn lại!"
Cho dù Bối Hạ Cảnh có gọi bao nhiêu lần đi chăng nữa thì người binh lính của hắn vẫn chẳng xuất hiện.