Bá Đạo Tổng Tài Hắn Mang Cầu Chạy

Chương 55




Edit + Beta: ALice

Ở bệnh viện nằm lại mấy ngày, chờ sau khi hạ sốt hoàn toàn thì Tịch Yếm cũng không cho cậu lập tức xuất viện ngay, mà là để phòng ngừa còn quan sát thêm một trận, xác định không có vấn đề gì nữa thì mới để cậu xuất viện.

Trong lúc đó đám Ngô Hoa cũng đều tới thăm cậu, ngay cả Mộc Mộc cũng bám ở mép giường, vẫn luôn hỏi cậu có đau hay không, còn hiểu chuyện mà thổi thổi cái tay đang cắm kim truyền dịch của cậu nữa, bé cảm thấy như vậy là có thể không đau nữa rồi.

"Đau quá nha." Bách Nhạc vẻ mặt đau khổ.

"Con thổi thổi cho ba ba rồi, sao lại vẫn còn đau vậy nè?" Trên khuôn mặt nhỏ của Mộc Mộc hiện ra cảm xúc sốt ruột.

Bách Nhạc giơ lên cái tay đau đến phát trướng của mình, dư quang vẫn liếc nhìn Tịch Yếm bên cạnh.

"Có thể còn cần phải thêm những người khác nữa."

Tịch Yếm đang xem báo cáo kiểm tra trên tay, nghe vậy liền nâng mí mắt lên nhìn thoáng qua cậu.

Bách Nhạc lại ai da vài tiếng, muốn khiến cho Tịch Yếm chú ý đến mình. Cậu cũng không phải thật sự muốn để Tịch Yếm thổi cho mình đâu, mà là trải qua ngày hôm qua, cậu đã biết Tịch Yếm chịu thua một chiêu này nhất, về sau không bao giờ sợ phạm phải sai lầm chọc y tức giận nữa rồi nhể.

Quả nhiên, Tịch Yếm đứng dậy đi tới bên cạnh cậu, mắt rũ xuống nhìn cậu, lông mi hơi hơi mấp máy.

"Còn đau sao?"

"Hưm." Bách Nhạc đáng thương vô cùng mà gật gật đầu.

Tịch Yếm như suy tư gì mà gật đầu, "Vậy đợi lát nữa đổi sang tay khác thử xem sao."

"Cái gì?" Bách Nhạc sợ tới mức ngữ điệu cũng đều thay đổi luôn, vội vàng kháng cự lắc đầu: "Không cần đâu, không cần đâu."

"Tay này của em không đau phải không?" Trong mắt Tịch Yếm hiện ra ý cười nhàn nhạt.

"Em bỗng nhiên không đau nữa rồi, anh nhìn xem nè, em cảm thấy hiện tại em đều có thể cử tạ được luôn rồi ó." Bách Nhạc nhanh chóng hoạt động tay của mình một chút, lấy cái này tới để chứng minh mình không sao hết é.

Tịch Yếm thấy thế trong mắt ý cười gia tăng, cũng không hề trêu đùa cậu nữa. Y nhìn thuốc dinh dưỡng đã sắp truyền xong rồi, vì thế liền gọi bác sĩ tiến vào.

Chờ đến khi Bách Nhạc xuất viện thì đã là thứ sáu, cậu vừa mới trở lại biệt thự liền nhận được thư mời của Tạ gia. Nói là tiệc sinh nhật của Lâm Húc, hy vọng bọn họ có thể mang theo Mộc Mộc đến tham gia.

Tịch Yếm vốn dĩ niệm Bách Nhạc mới xuất viện, muốn từ chối lời mời. Nhưng mà Bách Nhạc nghĩ đến Tiểu Húc có thể sẽ rất trông mong mình đến, vì thế liền không màng sắc mặt của Tịch Yếm mà đáp ứng luôn rồi.

Cậu hiện tại đã là tháng càng lúc càng lớn. Tịch Yếm chỗ nào yên tâm mà để cậu ra ngoài một mình, vì thế mình cũng chỉ có thể đi cùng với cậu mà thôi.

Tiệc sinh nhật được cử hành ở Tạ gia, này vẫn là lần đầu tiên Bách Nhạc đến Tạ gia. Biệt thự vẻ ngoài tinh xảo, tổng cộng có ba tầng, các khách mời đều tụ tập ở đại sảnh lầu một.

Bụng bầu của Bách Nhạc đã cực kì rõ ràng rồi, cho nên lúc cậu xuất hiện ở yến hội, thì cũng thu được không ít ánh mắt chú ý. Nhưng mọi người đều không dám trắng trợn táo bạo mà nhìn cậu, so với lúc trước thì đã thu liễm hơn rất nhiều.

Xem ra tràng "Giết gà dọa khỉ" kia của Tịch Yếm vẫn có tác dụng lắm, tin đồn nhảm nhí về cậu đều ít hơn nhiều lắm rồi.

Hơn nữa, hiện tại đại đa số người ngoài thấy cậu đã mang thai thứ hai, thì đều thật sự tin Tịch Yếm đối với cậu không bình thường. Bởi vì sự thật đã bày ở trước mặt mọi người rồi, đương nhiên tất cả đều mâu thuẫn với lời đồn bị bắt cưới "bạn giường" ngoài ý muốn mang thai kia.

"Đại ca ca." Lâm Húc vừa nhìn thấy cậu tới, thì hai mắt liền tỏa sáng. Cậu bé mặc một bộ âu phục nhỏ vừa người, tóc đen mềm mại được tỉ mỉ xử lí qua. Đã không còn bộ dáng sợ hãi rụt rè nhát gan lúc trước nữa, nhìn qua liền giống như một hoàng tử bé sáng lên vậy.

"Tiểu Húc." Bách Nhạc cũng cười sờ sờ đầu nhóc.

Lâm Húc ngoan ngoãn để mặc cậu vuốt, sau đó mới dời tầm mắt về phía Mộc Mộc đang nhai ngón tay ở bên cạnh, cười gọi bé một tiếng "Mộc Mộc", sau đó liền muốn duỗi tay dắt bé.

Mộc Mộc nghiêng đầu nhìn nhóc, nãi thanh nãi khí mà gọi nhóc một tiếng "Anh ơi."

"Ừ." Lâm Húc cười nói: "Anh mang em đi chơi nhé."

Tạ Kỳ Chi cũng đã đi tới, thấy một màn này, liền nói: "Đứa nhỏ này rất hợp ý với đứa bé nhà cậu đấy."

Bách Nhạc cười khà khà, nói nửa thật nửa đùa: "Còn không phải vậy sao, dù sao đều là Mộc Mộc cả mà."

Tạ Kỳ Chi hơi hơi mỉm cười.

Tịch Yếm ở trong yến hội trông chừng Bách Nhạc cực kì chặt chẽ. Không cho cậu chạm vào bất luận đồ uống có cồn nào, một bàn tay y ôm lấy eo của Bách Nhạc, sợ cậu bị người không có mắt đụng vào.

Trong lúc yến hội diễn ra, Lâm Húc được Tạ Kỳ Chi yêu cầu đàn cho mọi người nghe một bản dương cầm. Nhìn cậu bé nho nhỏ ngồi trước đàn dương cầm, ra dáng ra hình mà diễn tấu bản nhạc dễ nghe. Trên khuôn mặt nhỏ là tự tin và ung dung, cộng thêm với một thân trang điểm kia, rất giống như hoàng tử bé bước ra từ trong truyện cổ tích vậy.

"Anh nói, chúng ta có cần bắt đầu dạy Mộc Mộc học vài thứ kia hay không nhỉ?"

Tịch Yếm khẽ nhíu mày, lắc đầu, chỉ đáp một tiếng: "Mộc Mộc rất thông minh, không cần cố ý dạy con những thứ đó."

Bách Nhạc nghĩ nghĩ cũng cảm thấy có lí. Chính cậu cũng phát giác ra, tuy rằng Mộc Mộc nói chuyện và đi đường tương đối muộn, nhưng mà trí nhớ siêu mạnh, thông minh đến không giống như là con trai mà cậu có thể sinh ra được luôn ó.

Một bên sau khi Lâm Húc biểu diễn xong liền cúi mình chào mọi người, xung quanh liền vang lên một trận vỗ tay.

Lâm Húc nhìn nhìn Mộc Mộc đang dùng sức vỗ tay ở bên cạnh, thì không khỏi vui vẻ cười cười.

Khuôn mặt của Mộc Mộc đỏ bừng, không biết là bởi vì hưng phấn hay vẫn là vì cái gì khác. Bách Nhạc đi qua sờ đầu từng bé một, vừa định khen nhóc, thì bỗng nhiên liền cảm thấy nhãi con trong bụng có chút không an phận.

"Làm sao vậy?" Tịch Yếm lập tức liền phát hiện ra không thích hợp.

Bách Nhạc cảm thấy có chút ngượng ngùng, xung quanh vẫn còn nhiều người như vậy mà, đành phải nhỏ giọng nói: "Bảo bảo trong bụng đang làm ầm ĩ nè."

Tịch Yếm nghe vậy liền nhíu mày, biểu tình cũng hơi đổi.

Bách Nhạc vừa thấy sắc mặt của y, sợ y lại nghĩ đông nghĩ tây, liền nhanh chóng giải thích nói: "Chính là thai động bình thường thôi à, không có vấn đề gì lớn đâu."

Chính cậu cũng cảm giác được nhãi con trong bụng này rất làm ầm ĩ, không giống với Mộc Mộc tí nào. Lúc ấy khi mang thai Mộc Mộc, bé rất an tĩnh còn khiến mình cho rằng đã xảy ra vấn đề gì rồi cơ.

Cho dù là vậy, thì Tịch Yếm vẫn là nhăn chặt mày nói với Tạ gia một tiếng, mang theo cậu về nhà trước.

Mộc Mộc hiển nhiên còn chưa chơi đủ đâu, còn luyến tiếc mà phất tay với Lâm Húc.

Truyện chỉ được đăng tại Wordpress ALice's House, Wattpad phuthuytuyet07.

Tịch Yếm nhìn Mộc Mộc đang ủy khuất ba ba, mà ghé vào trước cửa sổ xe mà vẫy vẫy tay béo nhỏ với người ta, liền trầm giọng giải thích nói: "Mộc Mộc, thân thể của ba ba con không thoải mái, cho nên phải đi về trước. Hôm nào, phụ thân bảo bọn họ đưa con trai đến chơi với con, được không?"

Mộc Mộc vừa nghe Bách Nhạc không thoải mái, liền lập tức ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó ghé vào bên người Bách Nhạc, chớp đôi mắt mà nhìn cậu.

Bách Nhạc hiện tại ngược lại cũng không khó chịu như vậy nữa, chỉ là bắt đầu buồn ngủ mà thôi. Cậu sờ sờ đầu nhỏ của Mộc Mộc, sau đó ngáp một cái, dựa vào bên người Tịch Yếm liền ngủ rồi.

Sau khi về đến nhà, Tịch Yếm cũng không đánh thức Bách Nhạc đang ngủ, mà là bế ngang cậu lên, sau đó lên lầu. Động tác ôn nhu mà đặt cậu lên trên giường, còn thay cậu đắp chăn đàng hoàng nữa.

Ngày hôm sau, sau khi ngủ một giấc dậy thì Bách Nhạc thần thanh khí sảng. Vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt nhỏ của Mộc Mộc để sát vào, tâm tình cực tốt mà nhéo nhéo khuôn mặt của bé.

"Làm sao vậy nè?"

"Anh Tiểu Húc tới rồi." Mộc Mộc nói.

"Vậy con đi chơi với anh ấy đi."

Mộc Mộc vẻ mặt rối rắm: "Nhưng mà ba ba đang khó chịu mà, con muốn ở bên cạnh ba ba cơ."

Bách Nhạc nghe xong thì trong lòng không khỏi ấm áp, âm thầm nói không uổng công nuôi dưỡng đứa nhỏ này, lại cảm thấy vui mừng mà sờ sờ đầu của bé, bàn tay vung lên: "Không sao đâu, con đi chơi đi."

Mộc Mộc được cậu cho phép, lúc này mới lưu luyến từng bước mà đi ra khỏi phòng.

Lâm Húc vừa nhìn thấy Mộc Mộc liền lộ ra tươi cười toe toét, gọi bé một tiếng Mộc Mộc.

Mộc Mộc bước chân ngắn nhỏ duỗi tay giữ chặt lấy nhóc, "Em cho anh xem đồ chơi của em nè."

Nói xong liền đem một đống đồ chơi mà mình yêu quý nhất ra. Có Transformer, có cá sấu nhỏ, còn có cả máy bay đồ chơi nữa. Bé giống như là hiến vật quý mà xếp ở trước mặt Lâm Húc, vẻ mặt chờ mong mà nhìn nhóc.

Thật ra Lâm Húc cũng không có hứng thú đối với thứ đồ chơi này kia, nhưng vẫn không đành lòng làm bé thất vọng, liền phối hợp nói một tiếng "Cảm ơn Mộc Mộc nha."

Quả nhiên vẻ mặt của Mộc Mộc liền thỏa mãn.

Lâm Húc vừa cầm lấy chiếc máy bay đồ chơi đặt ở trước mặt Mộc Mộc, vừa nói: "Mộc Mộc, em có biết trước kia anh cũng gọi là Mộc Mộc hay không?"

Mộc Mộc lắc lắc đầu.

Lâm Húc lại cười cười, lại thay đổi một vấn đề khác, như là hiếu kì nói: "Ba ba và phụ thân em vì sao lại đặt tên em là Mộc Mộc vậy?"

Vấn đề này đối với Mộc Mộc mà nói, hiển nhiên là ngoài phạm vi hiểu rồi. Nhưng mà may mắn là bé đã từng nghe phụ thân nói qua, vì thế liền nãi thanh nãi khí nói: "Phụ thân nói là bởi vì ba ba của em á."

Trên mặt Lâm Húc trong nháy mắt có chút ảm đạm, thấp giọng nói một câu: "Thật tốt."

Nhóc cũng không biết cái tên Mộc Mộc trước đây của mình có hàm nghĩa gì, là nói nhóc an tĩnh không biết nói giống như một khúc gỗ sao? Hay chỉ là tùy tiện lấy một cái tên cho nhóc mà thôi.

Mộc Mộc mẫn cảm đã nhận ra cảm xúc trầm thấp của Lâm Húc, liền thở hổn hển hổn hển chạy vào phòng của mình, sau đó dùng sức đem ngựa gỗ nhỏ của mình cũng kéo ra tới, đặt ở trước mặt nhóc.

Lâm Húc dở khóc dở cười, nhìn ánh mắt và vẻ mặt chờ mong của Mộc Mộc, đành phải sờ sờ đầu của bé, nói: "Cảm ơn Mộc Mộc nhé."

Trong lúc đó, Lâm Húc dạy Mộc Mộc vẽ tranh. Hai đứa nhóc ghé sát vào nhau, từng nét bút nghiêm túc mà vẽ lên trên giấy.

Trong miệng Mộc Mộc còn ra dáng ra hình mà ngâm nga giai điệu nào đó. Lâm Húc vốn cho rằng bé chỉ là ngâm nga lung tung mà thôi, kết quả nghe đến cuối cùng thì sắc mặt liền hơi đổi.

Bé ngâm nga chính là bản nhạc dương cầm ngày hôm qua mà nhóc đàn.

Khó có thể tin qua đi, trong lòng Lâm Húc có chút phức tạp, lại giơ tay sờ sờ đầu của Mộc Mộc, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

"Đây là ba ba nè, đây là phụ thân nè." Mộc Mộc chỉ vào hai hình ngươi nhỏ không ra gì ở trên giấy vẽ, nãi thanh nãi khí nói.

Lâm Húc nhìn thoáng qua, "Vậy anh đâu rồi?"

Mộc Mộc lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không có."

Lâm Húc làm ra biểu tình thương tâm, "Vì sao lại không có anh vậy?"

Khuôn mặt nhỏ của Mộc Mộc nhăn lại, cũng không biết nên trả lời nhóc như thế nào nữa.

Lúc này, Tịch Yếm trong tay cầm sữa bò từ bên cạnh đi qua. Y nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ đang quỳ rạp trên mặt đất, nhàn nhạt nói: "Thân thể của ba ba con không thoải mái, nói chuyện phải nhỏ một chút."

Nói xong liền đi về phía phòng ngủ, sau đó trở tay đóng cửa lại.

Khuôn mặt nhỏ của Mộc Mộc lại nhăn lại, lại vẽ tiếp ở trên giấy, "Nhưng mà gần đây phụ thân có chút hư."

"Làm sao lại hư nha?" Lâm Húc nhìn bộ dáng tức giận của bé, cảm thấy cực kì đáng yêu, nhịn không được mà duỗi tay xoa xoa khuôn mặt của bé.

Khuôn mặt nhỏ của Mộc Mộc liền nhăn ghê hơn nữa, hít hít cái mũi nói: "Phụ thân không cho em ngủ cùng với ba ba nè."

Lâm Húc: "?"

Mộc Mộc: "Rõ ràng là em ngủ ở trên giường của ba ba, kết quả lúc thức dậy thì em lại ở phòng của mình mất tiêu rồi!"

Lâm Húc: "......"