Bá Đạo Tổng Tài Hắn Mang Cầu Chạy

Chương 44




Edit + Beta: ALice.

Bách Nhạc nghe xong những lời này liền ngẩn người, ngay sau đó mới phản ứng lại, lập tức lắp bắp nói: "Bọn... bọn họ nói bậy á."

Cậu một bên sốt ruột giải thích, một bên muốn kéo Tịch Yếm đi về phía trước. Tịch Yếm cười cười, thay đổi một tư thế ôm Mộc Mộc, sau đó cũng tùy cậu kéo mình đi về phía trước.

Lúc đến phòng riêng, thì quả nhiên những người còn lại đều chưa tới. Bách Nhạc liền bảo người phục vụ cầm môt chiếc ghế cho trẻ em lại đây, sau đó mới ôm Mộc Mộc để bé ngồi lên trên.

Sau đó, lại cho bé một cái chén nhỏ và một cái muỗng. Mộc Mộc gian nan mà cầm cái muỗng lung lay gõ chén, nghe tiếng vang thanh thúy phát ra, không khỏi cười khanh khách không ngừng, lộ ra chiếc răng sữa vừa mới nhú đầu.

"Mộc Mộc lớn lên chắc chắn là có thiên phú nghệ thuật rồi á, xem con gõ này." Hiện tại, Bách Nhạc nhìn con của cậu với lự kính thật dày, thấy thế nào cũng thích hết trơn á.

Tịch Yếm sợ Mộc Mộc không cẩn thận làm đổ chén, vì thế liền đưa tay đỡ lấy, để cho bé vui vẻ gõ. Trong miệng lại trả lời Bách Nhạc, không mặn không nhạt mà nói: "Nhưng lúc con chọn đồ vật đoán tương lai, lấy chính là tiền."

Bách Nhạc một nghẹn, cảm thấy có chút không kéo mặt mũi xuống được, vì thế bất mãn mà trừng mắt liếc mắt nhìn y một cái, "Cái này còn chưa chắc đâu nha."

Mộc Mộc nghịch cái muỗng một hồi xong lại như là thấy chơi chán rồi, liền vứt cái muỗng đi mà gặm tay của Tịch Yếm, nước dãi cũng theo đó mà chảy xuống dưới.

"Xem ra là Mộc Mộc thật sự đói bụng rồi nè." Bách Nhạc nén cười, nghiêm trang nói.

Tịch Yếm nao nao, sau đó cầm cổ áo Mộc Mộc kéo bé ra một chút, kế tiếp y liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu một cái.

Nhưng Bách Nhạc bây giờ cũng không sợ y nữa rồi, cậu duỗi tay bế Mộc Mộc lên. Nhìn phối màu xanh đỏ lòe loẹt kia, chỉ cảm thấy có chút thật xin lỗi con của cậu, may mắn hiện tại bé còn nhỏ còn chưa ghi nhớ được.

Qua mười mấy phút, người bên Bách gia liền đúng giờ tới rồi, thấy bọn họ đã tới trước thì đều có chút kinh ngạc. Ngô Tuyết Anh vừa đến liền phải đi ôm cháu trai bảo bối của mình, lúc thấy Mộc Mộc mặc quần áo là do mình tặng thì lại càng là vui mừng ra mặt.

"Tiểu bảo bối của bà càng lớn càng đẹp nha, ôi, còn mặc quần áo mới mà bà nội mua cho con nữa này."

"Nào, gọi một tiếng bà nội cho bà nghe một chút nào."

Mộc Mộc thấy là người quen nên cũng không sợ hãi, còn nhìn bà mà cười khanh khách nữa.

Bách Nhạc thấy Trần Tố Thu cũng đến, nhìn vẻ mặt của bà ta có chút không được tự nhiên, rõ ràng chỉ là miễn cưỡng mỉm cười mà thôi. Hẳn là Bách Huy Chương cảm thấy bỏ lại một mình bà ta cũng không tốt, vì thế cũng đưa bà ta đến đây luôn.

"Anh ơi!" Bách Âm gần đây rất dính Bách Nhạc, cậu đã có một thời gian không gặp cô. Cô cũng thay đổi càng lúc càng lớn, từ một cô bé ngây ngô lúc trước, giờ đã biến thành một người phụ nữ thành thục kiều tiếu rồi. Chẳng qua, tính tình ở trước mặt cậu thì cũng không có gì bất đồng cả.

Trần Tố Thu vốn dĩ cũng không muốn nói chuyện, nhưng nhìn con gái mình vẫn là không nhịn được mà bắt đầu lải nhải, "Đừng cả ngày không để ý gì cả, người bao lớn rồi còn khiến mẹ nhọc lòng không xong. Anh trai con cũng tìm được đối tượng còn sinh con cả rồi, con ngay cả đối tượng cũng không thấy bóng dáng đâu, ngay cả con gái Tạ gia kia cũng đã kết hôn rồi đấy."

Nói đến Tạ Kỳ Chi, Trần Tố Thu tựa hồ cuối cùng cũng tìm được điểm cân bằng, vui sướng khi người gặp họa mà nói: "Cô gái kia cũng không biết nghĩ như thế nào, lại tìm một người tới ở rể, điều kiện trong nhà cũng không tốt. Nghe nói hai người là bạn học thời đại học, hai người cũng không biết là chủ ý của ai, không muốn sinh con lại muốn đi **, khiến cho hai vị Tạ gia tức đến quá sức."

(ALice: Cái chỗ ** này là trong bản raw để vậy nha.)

Bà ta còn nghe nói, không biết hai bên nam nữ là bên nào có vấn đề, sinh con không được. Hai vị Tạ gia muốn hai người bọn họ đi làm thụ tinh trong ống nghiệm, nhưng lại bị cự tuyệt. Hơn nữa, bà ta cũng biết những lời này không thể nói ở trên bàn ăn.

"Đủ rồi đấy!" Bách Huy Chương tức giận mà cắt ngang lời bà ta, bỗng nhiên cảm thấy có chút hối hận khi đưa bà ta tới đây.

Bách Nhạc làm như không nghe được những lời vừa rồi, mà chỉ nhìn xung quanh một chút, liền phát hiện chỉ có Tịch lão gia tử là còn chưa tới. Nhưng mà những người ở đây đã quen thuộc đối với hành vi đến trễ của ông.

Tịch Yếm cũng không thế nào nói chuyện, chỉ là ngồi ở chỗ kia thôi thì trên người đều có loại hơi thở lãnh đạm người sống chớ gần, vẫn là Bách Huy Chương chủ động mở miệng cùng y nói chuyện.

Nhưng mà từ phản ứng của Tịch Yếm mà xem, thì y cũng không có bao lớn hứng thú với ông. Chẳng qua chỉ là nể mặt mới trò chuyện với ông mà thôi.

Bách Nhạc đang cắn hạt dưa, lại nghe em gái nói bát quái, "Anh nói xem chuyện Diệp Phi Phi có kim chủ, có phải là sự thật hay không á?"

Bách Nhạc vẻ mặt cao thâm khó đoán: "Loại việc này không thể nói bậy được đâu."

"Rốt cuộc có phải hay không, anh nói đi mà, đi mà. Em đảm bảo sẽ không nói cho người khác biết đâu." Bách Âm lay lay cậu làm nũng nói.

Bách Nhạc bị lay khiến cho sặc hạt dưa, cậu gian nan ho khan vài tiếng, sắc mặt cũng bị nghẹn đỏ cả lên.

Bỗng nhiên, có một bàn tay vỗ vỗ trên lưng mình. Mềm nhẹ vuốt v e, bên tai lại vang lên tiếng nói trầm thấp quen thuộc.

"Đừng gấp, uống nước."

Bách Nhạc nhìn ly nước được đưa tới trước mặt mình, vội vàng uống lên mấy ngụm, cổ họng cuối cùng cũng không khó chịu như vậy nữa.

Bách Âm vẻ mặt thấp thỏm vì làm sai, áy náy xin lỗi nói: "Thực xin lỗi anh, em không phải cố ý đâu."

Bách Nhạc nhanh chóng xua xua tay: "Này có gì đâu, bình thường anh uống nước cũng vẫn hay bị sặc vậy mà."

Tịch Yếm không nóng không lạnh mà nhìn thoáng qua Bách Âm, không nói thêm gì nữa.

Nhưng mà Bách Âm đã biết ý tứ của ánh mắt kia, vì thế càng thêm áy náy.

Truyện chỉ được đăng tại Wordpress ALice's House và Wattpad phuthuytuyet07.

Lại đợi một lúc nữa, thì Tịch lão gia tử mới khoan thai tới muộn, vừa đến liền bảo người phía sau đưa đồ vật lên. Bách Nhạc mở ra chiếc hộp tinh xảo vừa nhìn qua, liền thấy bên trong là một miếng ngọc thạch to bằng bàn tay. Nhìn qua tỉ lệ liền biết là trân phẩm, toàn bộ đều xanh biếc, không có một tia tạp chất.

Chẳng qua ngọc thạch được điêu khắc thành bộ dáng của một đứa bé, đôi mắt còn dùng hạt đậu vàng khảm vào nữa.

Bách Nhạc đại khái cũng đoán được cái gì, khóe miệng hơi hơi cong lên.

Sau đó liền nghe được Tịch lão gia tử vung tay lên, "Ta tặng lễ gặp mặt cho cháu trai của ta, cậu xem điêu khắc có giống cháu trai của ta hay không?"

Bách Nhạc nhìn nhìn con búp bê quỷ dị này, cảm thấy mắt thẩm mỹ này so với mẹ cậu còn muốn liều mạng hơn á. Lần này tùy tay tặng là búp bê ngọc thạch, tiệc sinh nhật một tuổi của Mộc Mộc lần trước, Tịch lão gia tử đã trực tiếp tặng một đống nhà ở cho bé rồi.

"Rất giống." Bách Nhạc muốn thu hồi quà tặng lại, dù sao cũng là tâm ý của trưởng bối.

Không nghĩ tới lão gia tử trừng hai mắt, "Ta cho cháu trai của ta chơi, cậu đem nó cất làm gì?"

"Mộc Mộc còn nhỏ, sẽ làm vỡ mất."

Tịch lão gia tử bắt đầu không kiên nhẫn, "Làm vỡ thì vỡ, lại cũng không phải là thứ gì quý giá, vốn dĩ chính là cho cháu trai của ta chơi mà."

Khóe miệng Bách Nhạc vừa kéo, cậu cảm thấy ở phương diện yêu chiều trẻ con này, thì so với Tịch lão gia tử, mẹ cậu còn phải nhường đường đấy.

Vì thế cậu đành phải đưa ngọc thạch cho Mộc Mộc, quả nhiên bé vừa cầm lấy xong liền bắt đầu gặm, khiến mặt trên dính đầy nước miếng.

Bách Nhạc vốn đang sợ bé gặm dơ, lại không nghĩ tới Tịch lão gia tử liền nói: "Yên tâm đi, đồ chơi cho cháu trai của ta chắc chắn là sạch sẽ."

Bách Nhạc nhìn xong liền chậc một tiếng, thuận tiện phun tào với Tịch Yếm ở bên cạnh: "Tịch lão gia tử vẫn luôn như vậy sao?"

Nói xong cậu liền hối hận, ngay cả mình cũng đều cảm thấy nói sai rồi, trên mặt lộ ra biểu tình hoảng loạn. Lúc còn nhỏ, Tịch Yếm căn bản chưa từng ở Tịch gia, sau khi trở về Tịch gia thì Tịch lão gia tử cũng đối với y rất nghiêm khắc.

Còn thân sinh phụ thân của y, thì cũng chẳng quan tâm gì đến y. Sau khi đón y về xong liền chưa từng quan tâm đ ến y, giống như chỉ làm việc đối phó vậy thôi.

Tịch Yếm cũng không bởi vì lời cậu nói mà có biểu tình gì khác, y lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Không phải."

Bách Nhạc nhìn kĩ vẻ mặt của y, vẫn là có chút không yên tâm. Cậu kéo kéo góc áo của y, lúng ta lúng túng không dám nói lời nào.

Tịch Yếm nhìn cậu, trong mắt hiện ra ý cười cực nhạt, duỗi tay sờ sờ đầu của cậu, "Có thể là bởi vì lúc ấy tôi đã không phải là trẻ con nữa, em cũng đừng nghĩ nhiều."

Bên cạnh Bách Huy Chương chú ý tới hành động của bọn họ, nắm tay ho khan một tiếng, muốn bọn họ chú ý một chút, ít nhất đây là còn ở trước mặt trưởng bối đấy.

Bách Nhạc phản ứng lại xong, liền lập tức liền đẩy Tịch Yếm ra. Cậu có chút xấu hổ mà gắt gao nhìn chằm chằm thức ăn ở trên bàn, căn bản là không dám dời mắt đi.

Này vẫn còn ở trước mặt ba mẹ cậu đấy, cho dù da mặt cậu có dày đến đâu thì cũng đều cảm thấy e lệ luôn é.

Tịch Yếm mặt không đổi sắc mà liếc Bách Huy Chương một cái, sau đó ở dưới cái bàn không nhanh không chậm mà duỗi tay giữ chặt Bách Nhạc.

Bách Nhạc đã nhận ra tay y đang nắm lấy mình, đang muốn ném ra, lại phát hiện sức lực của y cực lớn, căn bản là tránh thoát không được.

Cậu đành phải hung tợn mà trừng mắt liếc y một cái, cùng lúc sử dụng khẩu hình nhắc nhở y "Chú ý một chút."

Không nghĩ tới Tịch Yếm căn bản không dao động, mà còn thừa dịp lúc cậu lơi lỏng liền nắm ngược lấy tay cậu nữa.

Cho dù là y đang làm việc như vậy, thì vẻ mặt của y vẫn nhàn nhạt như cũ, thậm chí còn hàn huyên vài câu với Ngô Tuyết Anh ở bên cạnh.

"Nhạc Nhạc con làm sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi như thế?"

Bách Nhạc gian nan nói: "Con không sao đâu..."

Mới vừa nói chuyện liền lập tức ngậm chặt miệng, sau đó mở to hai mắt mà trừng Tịch Yếm.

Lòng bàn tay cậu có hơi ngứa, rõ ràng chính là có người đang làm loạn. Ngón tay của Tịch Yếm đang không nặng không nhẹ mà cào cào lòng bàn tay của cậu, giống như là cảm thấy phản ứng của cậu cực kì thú vị vậy á.

Quan trọng nhất chính là lúc y làm ra hành động như vậy, thì biểu tình trên mặt lại một tia không hiện, vẫn là bộ dáng phong đạm vân khinh như cũ. Thậm chí lúc nghe được Ngô Tuyết Anh quan tâm mình, thì cũng đi theo mà nhìn lại đây.

Nếu Bách Nhạc không bỏ lỡ ý cười nhàn nhạt trong đáy mắt của y, thì phỏng chừng cũng đều cho rằng y là thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra cơ đấy.

Bách Nhạc cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói: "Chính là nhớ tới một chút việc mà thôi."

Bách Âm hiếu kì nói: "Chuyện gì vậy nha?"

"... Không có gì đâu."

Cậu ở dưới bàn âm thầm đấu tranh với Tịch Yếm. Mộc Mộc ngồi ở trong xe nôi kế bên nhìn thấy một màn này, liền nghiêng đầu nhỏ nhai ngón tay, trên mặt là một mảnh thiên chân vô tội.

Bé ê ê a a mà chỉ vào dưới bàn, tựa hồ cảm thấy cực kì thú vị còn vỗ vỗ tay nữa.

Sau khi cơm nước xong, đoàn người ai về nhà nấy. Người Bách gia đương nhiên là về Bách gia, Tịch lão gia tử cuối cùng lại nhịn không được mà ôm ôm Mộc Mộc một cái, lúc này mới lưu luyến mà ngồi trên xe của mình rời đi.

Ban đêm gió thổi cực kì mát mẻ, bên bờ sông có không ít người đi tản bộ hóng gió sau khi ăn xong. Trên đường phố ngựa xe như nước, tiếng loa bên tai không dứt.

Cậu và Tịch Yếm đều không tính vội vàng trở về. Hai người đi ở trên con đê cạnh bờ sông, dương liễu bên đường xào xạc, trên ghế cũng có không ít đôi tình lữ đang chơi đùa.

Bách Nhạc nhìn Mộc Mộc đang làm ầm ĩ ở trong lồ ng ngực của Tịch Yếm, sau đó nói: "Để em ôm một cái."

Tịch Yếm cho rằng cậu muốn ôm bé, kết quả lại thấy cậu hơi hơi khom lưng, hai tay đỡ ở dưới cánh tay của Mộc Mộc.

"Ba ba dạy con đi đường nhé, Mộc Mộc cũng không thể lười biếng suốt ngày phải để cho ba ba và phụ thân ôm được đâu nè."

Mộc Mộc hai chân chạm đất tựa hồ cảm thấy thực mới mẻ, cũng không làm ầm ĩ, mà chỉ thở hổn hển hổn hển lắc hai chân ngắn nhỏ của mình, dùng sức mà bước về phía trước.

Trẻ con học đi vốn dĩ cần phải kiên nhẫn, Bách Nhạc cũng không chê phiền lụy mà từng bước từng bước dạy bé.

Người xung quanh càng ngày càng ít, trên đường phố dòng xe cộ cũng dần dần biến mất. Bách Nhạc vẫn cong eo như cũ mà từng bước một dạy Mộc Mộc bước đi.

"Ngoan, Mộc Mộc con thử xem nè."

Bách Nhạc cuối cùng liền buông tay, hết sức chăm chú mà nhìn động tác của Mộc Mộc.

Chỉ thấy Mộc Mộc quơ quơ thân mình, sau đó nghiêng ngả lảo đảo mà đi vài bước, lại lập tức muốn té ngã trên mặt đất. May mắn là Bách Nhạc nhanh tay lẹ mắt mà đỡ được bé.

"Mộc Mộc biết đi rồi nè! Anh thấy được không?"

Bách Nhạc ôm Mộc Mộc, quay đầu lại cao hứng phấn chấn mà nhìn về phía Tịch Yếm.

Chỉ thấy Tịch Yếm hai tay đút vào trong túi quần, đứng dưới ánh đèn đường ấm áp mờ nhạt, không hề chớp mắt mà an tĩnh nhìn chăm chú vào mình. Khóe miệng của y hơi hơi cong lên, trong đôi mắt đen nhánh đều mang theo ý cười ôn nhu.

Cậu dạy bé bao lâu, y liền nhìn bấy lâu.