Thật ra Kẹo Bông Gòn cũng không rõ đi đâu để về nhà.
Cũng không biết làm sao, nó tự nhiên nhớ tới ánh mắt của mèo đen tiên sinh tuy rất hung dữ nhưng lại hảo tâm cho mình mượn thức ăn mèo.
Khi nhìn thấy bộ dáng của đối phương liền biết rất lợi hại, nói không chừng sẽ biết chút gì đó.
Vừa đúng lúc nó hiện tại có Sen lâm thời, còn có thể mời mèo đen tiên sinh đến nhà nó, trả thức ăn mèo cho mèo đen tiên sinh.
Kẹo Bông Gòn đi dọc theo đường trong trí nhớ tới hẻm nhỏ nơi chúng nó gặp nhau.
Bởi vì nơi đó cách khu dân cư cũng không xa, cho dù là Kẹo Bông Gòn cũng có thể dễ dàng tìm được.
Hơn nữa Kẹo Bông Gòn cũng không phải không biết đường.
Nó sở dĩ đến nay còn tìm không thấy nhà là bởi vì lúc ấy quá sợ hãi nhảy ra cửa sổ chạy trốn, đầu trống rỗng, lúc phản ứng lại cũng đã chạy tới nơi xa lạ, căn bản chưa kịp nhớ đường thôi.
Kẹo Bông Gòn chạy trốn rất nhanh, có bao nhiêu thời gian liền dùng hết để chạy.
Ngõ nhỏ phía trước vẫn lạnh lẽo như thế, nhưng rác rưởi chồng chất bên trong hình như nhiều hơn.
Mèo con nhớ tới chỗ mình ăn thức ăn mèo phía trước nhưng chậu cơm mình ăn xong rồi giấu sau đống rác cũng không biết còn ở đây không.
Nó nằm xuống thân thể, vểnh mông chen vào khe hở giữa ghế sofa bị vứt bỏ và ngăn tủ cũ nát, giống như là luyện Súc Cốt Công, thân thể mềm mại "Vèo" một chút liền chui vào nơi sâu hơn.
(Súc Cốt Công là luyện thân luyện xương để chui qua các khe nhỏ hẹp)
Đây là một không gian nhỏ hẹp, Kẹo Bông Gòn xoay thân vô cùng gian nan.
Nó quét một vòng, không tìm được bát cơm.
Không khỏi nghi hoặc, mèo đen tiên sinh từng trở về rồi ngậm bát đi rồi sao?
Kẹo Bông Gòn chậm rãi lách giữa khe hở rời khỏi.
Nó vừa định run run bụi bẩn trên người liền nhìn thấy một con mèo li hoa có cái tai thiếu một góc từ đầu ngõ đến đây, nó không tiếng động tới gần, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng.
(Mèo li hoa là giống mèo nhà Trung Quốc)
Đột nhiên nhìn thấy Kẹo Bông Gòn, thân thể nó run lên, hiển nhiên cũng bị dọa rồi.
“Meoo! Ngươi là ai, vì sao lại ở địa bàn của ta?”
Kẹo Bông Gòn vội vàng trả lời: “Ta, ta tới tìm mèo.”
“Mèo sủng vật —— tới cái nơi này tìm mèo?” Mèo li hoa vòng quanh nhìn một vòng, sau đó dí sát vào ngửi ngửi: “Nói đi, tìm mèo nào.”
Dựa quá gần, Kẹo Bông Gòn thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của mèo li hoa, nó theo bản năng căng thẳng, ngơ ngác nói: “Là một con mèo đen, mắt lục, tuy rằng lớn lên hơi hung dự nhưng tính cách rất tốt, nó trước đây từng tới nơi này.”
Hình dạng đặc thù như vậy, mèo li hoa lập tức biết mèo Tiểu Bạch muốn tìm ai, nó nói: “Ngươi nói là Ô Ngọc đi, ta đã thấy nó, nhưng không thân, là một con mèo cô độc, trước nay luôn bất hòa với mèo hoang kết đàn khác. Ừm…… Tính tình nó cũng không tốt, meo.”
Mắt Kẹo Bông Gòn sáng rực lên: “Vậy ngươi biết hiện tại nó ở đâu sao?”
“Không biết, meo.” Mèo li hoa nói: “Con mèo đen kia không có địa bàn hoạt động cố định, ta cũng chỉ chiếm cứ nơi này sau khi nó rời đi.”
“Hóa ra là vậy a.” Kẹo Bông Gòn có chút thất vọng: “Cảm ơn ngươi, ta đi trước đây.”
Mèo li hoa miêu nhìn bóng dáng mèo Tiểu Bạch, cái đuôi thon dài phía sau lúc ẩn lúc hiện, đột nhiên nó mở miệng: “ Mèo trắng, mèo có thể mang ngươi đi đến nơi mèo đen hoạt động trước kia thử vận may.”
Kẹo Bông Gòn dừng lại, nó đột nhiên quay đầu nhìn mèo li hoa gầy nhỏ, kinh hỉ nói: “Thật vậy chăng?!”
Nhưng nói xong nó liền không ngờ lời mình thốt ra: “Thế ngươi có phiền không?”
Mèo li hoa trực tiếp đi ra ngõ nhỏ: “Chút lòng thành, đi.”
“Ta sẽ cảm ơn ngươi thật tốt”
——
Mèo li hoa sống bên ngoài nhiều năm, có thói quen chọn các loại tường, khe hở, nóc nhà không tầm thường đi tắt.
Kẹo Bông Gòn tuy không thích ứng tốt, nhưng cũng gập ghềnh miễn cưỡng đuổi kịp mèo li hoa.
Hai con mèo đi tới một trường tiểu học, cổng trường có rất nhiều con người đứng đó, chúng nó phủ phục ở bên trong bụi cỏ, lặng lẽ quan sát.
“Mèo đen tiên sinh đã tới nơi này sao?” Đỉnh đầu Kẹo Bông Gòn dính một cái lá cây hỏi.
Mèo li hoa: “Đúng vậy, có một thời gian mèo thường xuyên nhìn thấy nó ở đây, hình như là hộ tống một con non con người về nhà.”
Kẹo Bông Gòn hưng phấn nói: “Nghe thật ngầu nha!”
Mèo li hoa còn muốn nói cái gì đó thì tiếng chuông tan học du dương của nhà trẻ vang lên.
Một cô giáo đứng ở cửa cầm microphone, gọi tên bạn nhỏ có người lớn tới đón.
Theo lại một bạn nhỏ được gọi tên, đi tiếp, người tụ tập trước cổng nhà trẻ càng ngày càng ít, rất nhanh đã vắng tanh.
“Chúng ta còn phải đợi bao lâu a?” Kẹo Bông Gòn hỏi.
Cái đuôi thon dài của mèo li hoa vỗ vỗ Kẹo Bông Gòn như trấn an, nó nhìn chằm chằm cổng trường nhỏ giọng nói: “Nhanh, cái con non kia mỗi lần đều ra rất muộn, chúng ta đến lúc đó đi theo cậu bé, nhìn xem có manh mối của mèo đen hay không.”
Lời mèo li hoa như linh nghiệm, nó vừa mới nói xong, một bé trai liền từ nhà trẻ đi ra, cậu bé so với các bạn cùng tuổi nhỏ gầy hơn nhiều, cũng an tĩnh hơn nhiều.
Cô giáo ở cửa túm cậu bé, ngồi xổm xuống hỏi: “Triết Dịch, hôm nay con lại tự về nhà sao?”
Cậu bé trầm mặc gật đầu.
Cô giáo thở dài: “Để cô đưa con về nhé?”
Nghe được lời này, Lý Triết Dịch đột nhiên bắt đầu giãy giụa kịch liệt, bỏ tay cô giáo chạy đi.
“Đi!” Mèo li hoa đuổi theo.
Kẹo Bông Gòn theo sát phía sau.
Lúc cậu bé vừa rời xa nhà trẻ thì liền đi chậm lại, cũng vừa lúc tiện cho Kẹo Bông Gòn và mèo li hoa.
Chúng nó nhỏ giọng đi theo sau cậu bé, nhìn cậu bé đeo cặp sách to rộng, một mình qua đường cái, một mình đi lên đường nhỏ, một mình…… Ngừng lại?
“Là cậu sao Đại Hắc? Cậu đã trở lại?”
Mèo?
Kẹo Bông Gòn và mèo li hoa nhìn nhau một cái, đều mê mang.
Cậu bé nắm chặt góc áo, đưa lưng về phía chúng nó, hình như không dám xoay người, nhưng giọng nói đã nghẹn ngào: “Đại Hắc cậu đừng đi được không, mình sẽ ngoan.”
“Meo ~” tiếng mèo kêu mềm mềm mại mại.
Không phải Đại Hắc.
Cậu bé đột nhiên xoay người, chỉ thấy một con mèo li hoa dáng người thon chắc và mèo trắng lông dài đang ngồi xổm ở kia nghiêng đầu nhìn mình.
Lý Triết Dịch khổ sở mà rũ xuống đầu, “Lạch cạch” một giọt nước mắt xẹt qua gương mặt, rơi trên mặt đất, để lại một dấu vết màu nâu.
Khóc……
Con non con người khóc, làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ
Kẹo Bông Gòn chưa trải qua chuyện như vậy, nó nhìn về phía mèo li hoa xin giúp đỡ.
Mèo li hoa đưa mắt ra hiệu cho Kẹo Bông Gòn, sau đó đến sát vào cậu bé, “Meo” một tiếng dài, khiến cho cậu bé chú ý.
Kẹo Bông Gòn lúc này mới phản ứng lại, cũng lập tức tiến lên “Meoo”, sau đó vòng quanh chân cậu bé cọ cọ ống quần, cái đuôi lông xù linh hoạt mà quấn lên tay cậu bé, quơ quơ giống như dắt tay.
Đừng khóc, mèo bồi nhóc chơi.
Cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ, bị hai con mèo trấn an, không bao lâu liền thoát khỏi cảm xúc thương tâm.
Cậu bé nức nở một tiếng, mang theo tay nhỏ của trẻ con vuốt mèo, nhỏ giọng nói: “Các cậu là bạn của Đại Hắc sao? Cậu ấy là một con mèo đen.”
Đại Hắc hẳn là mèo đen tiên sinh đi.
“Meo meo, meo meo meoo.” Tuy rất muốn trở thành bạn, nhưng trước mắt vẫn chưa tính.
“Là Đại Hắc bảo các cậu đến tiễn mình về nhà sao?”
“Meoo meo meo meo.” Không phải đâu.
“Cậu ấy không đích thân đến được là có chuyện vội sao?”
“Meo meo meo.” Mèo cũng rất muốn biết.
“Vậy các cậu cùng mình về đi.”
“Meo!” Được nha!
Rõ ràng ngôn ngữ không thông, ông nói gà bà nói vịt, nhưng mục đích hai bên nhất trí thần kỳ đạt thành, tạo thành cục diện vui vẻ.
Trên đường, cậu bé hình như nhận định chúng nó và Đại Hắc có liên hệ nèo đó, cho nên nói cũng nhiều lên, cậu bé lầm bầm lầu bầu như là nói cho hai con mèo nghe.
“Đại Hắc là mèo mà mình thấy đẹp trai nhất…… Trước kia cậu ấy mỗi ngày đều sẽ tới đón mình tan học, mình đặc biệt đặc biệt vui a, chưa từng có người đến đón mình, Đại Hắc là đầu tiên!”
“Meoo meo” Mèo đen tiên sinh xác thật rất đẹp trai.
“Có một thời gian vào buổi tối mình sẽ gặp ác mộng, nhưng sau khi Đại Hắc tới thì mình không mơ thấy ác mộng nữa, mình biết nhất định là Đại Hắc bảo vệ mình, cậu ấy thật là lợi hại.”
“Meo meo meo……”
Tuy không biết mèo đen tiên sinh có thể trị được cả ác mộng nhưng nó đích xác rất lợi hại, Kẹo Bông Gòn tán đồng.
Hai con mèo đi theo cậu bé không bao lâu liền tới tới nhà cậu ấy rồi.
Trang hoàng tinh xảo, cửa rất lớn.
So với phòng của Lục Tục Sinh còn lớn hơn nhưng lại trống không.
“Vào đi, đây là nhà mình.”
Lý Triết Dịch thuần thục cởi cặp sách, đổi dép lê.
Cậu bé lấy một ít cá khô từ góc để đồ linh tinh ở phòng khách đưa cho hai con mèo: “Đây là đồ chuẩn bị trước cho Đại Hắc, hiện tại các cậu ăn đi.”
“Meo!” Mèo li hoa là mèo hoang, dục vọng đối với đồ ăn rất lớn, nó lập tức đi lên cắn nhưng rất chú ý mà tránh tay cậu bé.
Kẹo Bông Gòn không đói bụng, nó nhìn xung quanh, phát hiện trong nhà này không có một người lớn ở.
“Cảm ơn các cậu đưa mình về, mình muốn nói với Đại Hắc để cậu ấy đến đây với mình.”
“Meo meo meo.” Nếu ta có thể nhìn thấy thì sẽ nói, meo.
——
Không có thu hoạch, mèo li hoa ăn xong thì hai con mèo cùng rời đi.
“Mèo sẽ giúp ngươi để ý, mèo trắng ngươi đừng khổ sở.” Mèo li hoa an ủi nói.
Nhưng Kẹo Bông Gòn muốn rời đi, “Tìm không thấy thì thôi, cũng không nhất thiết phải thấy nó.”
“À, đúng rồi.” Kẹo Bông Gòn đột nhiên nhớ tới: “Ngươi có tên không? Ta xưng hô với ngươi như thế nào.”
“Meo, ngươi gọi ta là Tiểu Lấm Tấm đi.”
Tiểu Lấm Tấm —— Kẹo Bông Gòn cảm thấy có chút quen tai, nhưng nghĩ không ra đã gặp qua ở đâu.
Bất quá nó không thích nghĩ nhiều, cho nên gật gật đầu, nói: “Ngươi muốn tới nhà ta chơi không, ta để Sen lâm thời cho ngươi ăn ngon!”
“Có thể chứ mèo?” Tiểu Lấm Tấm chần chờ nói: “Rất nhiều con người ghét ta, chê ta bẩn.”
Kẹo Bông Gòn nghiêng đầu suy nghĩ.
Sen lâm thời không có thói ở sạch, chân nó dẫm qua rác đều có thể lên giường, thậm chí ngay cả Sen của nó cũng ngủ qua đống rác, cho nên chắc sẽ không có vấn đề.
“Tuyệt đối sẽ không.” Kẹo Bông Gòn ưỡn ngực, một bộ dáng kiêu ngạo.
Nếu Sen dám đuổi đi bạn mình, nó liền đổi Sen mới.
Vốn dĩ Kẹo Bông Gòn được chủ nhân rất chiều, hiện tại ở với Lục Tục Sinh càng ngày càng quen, liền bất giác khôi phục tính khí kiêu ngạo trước kia, chịu không nổi một chút oan ức.
“Vậy được, nếu chủ nhân của ngươi không thích mèo, mèo lập tức đi.”
——
Vì thế, Lục Tục Sinh nghe được âm thanh cào cửa, vừa ra thì nhìn thấy hai con mèo ngồi chỉnh tề trước cửa.
Một con anh rất quen là đại tiểu thư nhà mình.
Một con khác chỉ là con mèo li hoa tùy tiện là có thể thấy ở trên đường.
Anh bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, xoa Kẹo Bông Gòn ngã trái ngã phải: “Ui, rất năng lực a, mới đi ra ngoài một ngày đã mang bạn trở lại, có cần tao cho hai mi lên một bàn hả?”
“Meo!”
Kẹo Bông Gòn duỗi móng vuốt đánh tay người đàn ông, meo meo kêu anh xem Tiểu Lấm Tấm.
Lục Tục Sinh cũng phối hợp mà xoa xoa mèo li hoa: “Xin chào, mèo con.”
Tiểu Lấm Tấm thoải mái mà híp mắt “Meo” một tiếng.
Lúc sau, người đàn ông thể hiện hết lễ nghĩa của chủ nhân Kẹo Bông Gòn, các loại thức ăn ngon đều cho mèo li hoa một phần.
Mà Tiểu Lấm Tấm cũng rất hiểu chuyện liền rời đi khi trời tối. Tuy nó hưởng thụ, nhưng nơi này chung quy không phải nhà nó.
Hơn nữa người đàn ông kia quá nguy hiểm, mỗi lần ngốc tại đây một giây, nó liền khó chịu thêm một giây.
Cũng không biết mèo trắng ngốc quen với người đàn ông kia bao lâu, thật sự trì độn đến mức không ý thức được nguy hiểm.
Nhưng chúng nó đã hẹn địa điểm gặp mặt ngày hôm sau, có thể tiếp tục tiếp xúc với mèo trắng, Tiểu Lấm Tấm rất vui vẻ.