Bá Đạo Mèo Hoang Yêu Ta, Meo~!

Chương 5




Lục Tục Sinh trở lại hiện thực đã là ngày thứ ba.

Giờ phút này anh một tay ôm mèo một tay cầm danh thiếp đứng ở trên đường lớn phồn hoa, ngẩng đầu nhìn về tấm biển treo trước mặt với dòng chữ "Cục Điều tra sự kiện Đặc thù".

Vốn dĩ Lục Tục Sinh cũng không muốn giao tiếp với cục Điều Đặc.

Thật vất vả mới trở về, anh chỉ muốn sống bình lặng như người bình thường.

Nhưng nhìn con số không còn mấy trong thẻ, trong nhà cũng không có tiền lẻ, còn có một con mèo cả người đầy lông vô cùng tinh xảo.

Người đàn ông thở dài một hơi, không thể không đi làm.

Nhưng một hai phải nói hắn am hiểu công việc gì mà lại có thể nhanh chóng có tiền, còn không trái pháp luật, Lục Tục Sinh nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có con đường cục Điều Đặc này.

Vì thế, anh ôm mèo đến đây.

Lục Tục Sinh đi vào bộ phận nhân sự trên tầng hai trong danh thiếp.

Nơi này chỉ có hai người, bởi vì công việc có tính chất đặc thù, người tới phỏng vấn ít ỏi không có mấy, hai người rất nhanh được vào.

"Mời vào." Nghe được tiếng gõ cửa, Lưu Nghĩa Nghiêm và Lý Tư Vũ lập tức thu hồi bộ dạng lười nhác, nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy người tới cắt đầu đinh đơn giản, ngũ quan vô cùng sắc nét, thân hình cao lớn, khí tức sắc bén, tuy tay ôm mèo nhưng bộ dáng hung thần ác sát, làm người ta sợ hắn giây tiếp theo liền sẽ ném mèo xuống.

Lưu Nghĩa Nghiêm ngẩn ra một giây, mở miệng trước: "Là lão Lâm dẫn anh tới phỏng vấn đi, tên gì."

"Lục Tục Sinh." Người đàn ông chỉ tùy ý mà đứng liền cảm giác áp bách mười phần.

Lý Tư Vũ một bên cười nói: "Tục Sinh, Tục Sinh, thật là cái tên hay. Anh hẳn là có năng lực đi."

Cái "Năng lực" này tự nhiên là chỉ siêu năng lực đạt được từ trong trò chơi.

"Có." Lục Tục Sinh gật đầu. Đối mặt với người khác, hắn luôn bủn xỉn lời nói như thế, hoàn toàn khác với bộ dạng hỗn đản trước mặt Kẹo Bông Gòn.

"Vậy thử cho tôi thấy một chút xem sao, chúng tôi phải tiến hành quan sát để ghi vào tờ đăng ký."

Lục Tục Sinh: "Có thể, nhưng sẽ có dị động."

Hai người cho rằng năng lực mà Lục Tục Sinh có được là cái loại phá hoại cường đại kia, sợ không thi triển không vì có điều cố kỵ. Bọn họ phỏng vấn qua rất nhiều người chơi, cho nên trấn an nói: "Không có việc gì, anh cứ việc tới."

"Được." Lục Tục Sinh ấn đầu mèo vào trong lòng mình, sau đó vươn một bàn tay, búng tay một cái.

Vô số đường cong mang năng lượng màu đỏ sậm nháy mắt bám lên mu bàn tay Lục Tục Sinh, thon dài mà lít nhít quấn quanh đan xen, nhìn qua như mạch máu lưu động lại như là trùng hút máu bò tới bò lui, làm da đầu người ta tê dại.

Kẹo Bông Gòn đột nhiên bị che mắt, hoảng sợ, nó nghi hoặc mà "Meoo?" Một tiếng.

Giây tiếp theo, không khí xung quanh đột nhiên xao động cuồn cuộn, mùi máu tanh nhanh chóng tản ra toàn bộ phòng. Kẹo Bông Gòn lại lần nữa ngửi được hơi thở giống như ở cửa hàng thời trang trước đó, chỉ là hiện tại so với thứ kia thì càng khủng bố càng đáng sợ hơn.

Nó run run tai hình tam giác, mơ mơ hồ hồ như có người ở bên cạnh đang nói mớ, lẩm bẩm gì đó.

Hiển nhiên, có cái gì đó khác thường không thuộc về nơi này đã buông xuống tại đây.

Kẹo Bông Gòn sợ hãi mà rúc thân mình vào cái ôm của người đàn ông, sau lưng là nhiệt độ cơ thể nóng rực thuộc về nhân loại làm nó an tâm.

Đã an tâm, mèo trời sinh tò mò liền dựng đầu lên, nó muốn ngẩng đầu nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng đầu lại bị người đàn ông ấn lại gắt gao.

Nó chỉ có thể nghe thấy, vừa rồi kia hai con người xa lạ kia cực lực áp chế run rẩy, cưỡng ép bình tĩnh nói: "Tình huống khẩn cấp, trong cục xuất hiện〔quái dị〕, mau thông báo cho tổ hành động lại đây tiêu diệt."

"Được, được, tôi hiện tại......"

Lục Tục Sinh nhìn hai người hoảng loạn, lạnh nhạt nói: "Không cần, đây là phụ thuộc giả của tôi, tôi có thể hoàn toàn khống chế nó." Anh thu〔quái dị〕lại. Đồng thời, trên mu bàn tay có vô số đường cong huyết sắc trong chớp mắt liền biến mất.

Nhưng đã chậm, Lý Tư Vũ đã ấn xuống cảnh báo khẩn cấp.

Mà Lưu Nghĩa Nghiêm nhíu mày nói thầm: "Phụ thuộc giả?".

Hắn cảm thấy cái xưng hô này giống như đã nghe qua đâu đó, nhanh chóng nhĩ lại, quái dị... Phụ thuộc giả... Lục Tục Sinh, phụ thuộc...... Lục.

"Quái dị chi vương, Lục Thần?!"

Lục Tục Sinh nhướng mày: "Người chơi khác nói cho anh?"

Trên thực tế, Lục Tục Sinh mới vừa tiến vào liền nhìn ra này hai người chỉ là người thường, trên người bọn họ không có lệ khí bị trò chơi tra tấn mà lưu lại.

Nếu bọn họ không phải người chơi, vậy cái danh hiệu trung nhị đến xấu hổ này chỉ có thể là người khác nói cho hắn.

"Vâng, đúng vậy. Tổ 2 hành động có An Thần Tuấn là người chơi, hắn đã nói qua với tôi, xếp thứ tư trên bảng tích phân, có thể biến quái dị trở thành con rối tùy ý thao túng người chơi, Lục Thần." Lưu Nghĩa Nghiêm xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nói chuyện câu nệ hơn trước không ít. "Không nghĩ tới ngài sẽ đến cục Điều Đặc của chúng tôi, vinh hạnh đã đến."

Lục Tục Sinh không muốn khách sáo, anh trực tiếp hỏi: "Phỏng vấn còn cần làm cái gì nữa?"

Lưu Nghĩa Nghiêm không thể duyệt được, loại nhân vật nguy hiểm có năng lực mạnh mẽ này hắn cũng không thể tự quyết định, hắn cần báo cáo lên cấp trên.

"Xin lỗi, mời ngài chờ một lát, tôi cần --"

Ai ngờ hắn chưa kịp nói xong, đã bị âm thanh phá cửa thình lình xảy ra cắt ngang.

"Lưu Nghĩa Nghiêm, Lý Tư Vũ hai người không có việc gì chứ."

Người xông tới là tổ trưởng tổ 1 hành động Vân Hàn, theo sau hắn là hai tổ viên là Hiểu Thanh và Tề Hoài Kỳ.

Vân Hàn cũng là người chơi, thực lực của hắn ở trong trò chơi là trung cấp.

Từng có may mắn tham gia một ải trò chơi với Lục Tục Sinh.

Đó là ải mà hắn trải qua nhanh nhất trong trò chơi, lần đó tâm tình Lục Tục Sinh hình như không tốt, hệ thống mới vừa phát thông báo điều kiện, Lục Tục Sinh liền thao tác đem 〔quái dị quân đoàn〕 mà anh sở hữu xé Boss phó bản.

Phó bản trực tiếp lâm vào trạng thái đứng máy, cưỡng chế vứt nhóm người chơi khỏi phó bản.

Vì thế, lý lịch của Lục Tục Sinh càng thêm huy hoàng.

Hiện tại Vân Hàn vừa thấy Lục Tục Sinh đến liền kinh ngạc, đồng thời nháy mắt hiểu ra tiền căn hậu quả của sự việc.

Hắn ra lệnh cho hai tổ viên phía sau buông vũ khí, đi qua.

- -

Sự việc kế tiếp liền đơn giản, Lưu Nghĩa Nghiêm ôn tồn mà khuyên Lục Tục Sinh trước tiên ở Cục Điều Đặc chờ, chờ cục trưởng khu 2 của bọn họ xong việc ở bên ngoài liền trở về tự mình tiếp đãi.

Tâm tư của bọn họ Lục Tục Sinh hiểu rõ, nhưng đánh giá một lần nữa tính nguy hiểm của chính mình, muốn trước tiên ổn định anh.

Anh vẫn đồng ý, không có cách nào một phân tiền làm khó anh hùng.

Để Lục Tục Sinh và mèo nằm trên giường siêu lớn trong cục Điều Đặc, hắn cảm thấy quyết định của mình vô cùng sáng suốt.

Thoải mái.

Kẹo Bông Gòn vô cùng vừa lòng với chỗ ở mới, nó tuy rằng không chê phòng Lục Tục Sinh nhỏ, nhưng có căn phòng lớn ở đương nhiên là tốt nhất.

Làm quen hoàn cảnh xong, nó nhớ tới chuyện vừa rồi, chân mèo đi quanh người đàn ông.

"Meo meo meo ~"

Sen lâm thời, mèo muốn nhìn chiêu vừa rồi.

Người đàn ông căn bản nghe không hiểu ý nó, còn như có chuyện gì vội, liên tiếp nhìn chằm chằm màn hình máy tính xem rất chuyên chú, không biết đang nghiên cứu cái gì.

"Meo ~"

"Ngoan, tự chơi đi."

Đầu mèo của Kẹo Bông Gòn bị sờ một chút, sau đó bị đẩy ra.

Meo? Thế mà đẩy nó!

Kẹo Bông Gòn lắc lắc cái đuôi, thở phì phì chạy ra cửa.

Haizz, tính tình đại tiểu thư.

Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng Lục Tục Sinh cũng không ngăn cản, dù sao hiện tại ở trong cục, mèo Tiểu Bạch không ra khỏi được, rất an toàn.

Trước kia anh chưa nuôi qua sủng vật, chỉ cảm thấy không nguy hiểm liền để nó tùy tiện chơi, mang thái độ nuôi thả.

Ở tầng 5 cục Điều Đặc, toàn bộ tầng này đều là phòng nghỉ, dành cho người ở tổ hành động đi làm việc về nghỉ ngơi.

Kẹo Bông Gòn tay chân nhẹ nhàng, hành lang không có một tiếng bước chân, nó nhìn phòng này nhìn phòng kia, mỗi một cái đều khóa rất kỹ.

Chỉ có phòng cuối hành lang để cửa khép hờ.

"Meo --" Kẹo Bông Gòn nhỏ giọng kêu.

Không ai đáp lại, phòng trống sao?

"Meo meo ~" Ta tiến vào đây.

Vẫn yên tĩnh.

Kẹo Bông Gòn dẫm lên thảm mềm mại đi vào trong, phòng tối tăm không bật đèn, nhưng sau khi nó tiến vào liền rõ ràng nghe được tiếng thở dốc thô nặng, vô cùng thống khổ □□.

Âm thanh đến từ trên giường, nó chạy nhanh nhảy lên.

Chỉ thấy một cô gái, đến giày cũng chưa cởi, cứ nằm nghiêng như vậy ở trên giường cuộn tròn thành một khối, đường như có cảm giác rất không an toàn.

Sắc mặt cô ta tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi trên trán chảy không ngừng, nhánh tóc đen bị ướt dính trên mặt phảng phất uốn lượn cũng không lôi thôi, ngược lại toát ra cảm giác yếu ớt nhiều hơn.

Cô gái căn bản không phát hiện mèo trắng tới gần, cô ta cứ "Hừ hừ" như cực kỳ thống khổ.

Kẹo Bông Gòn trời sinh có hảo cảm với con người, nó gặp người nào cũng đều không keo kiệt phát ra thiện ý với nó, nhìn đến màn này cũng không khỏi nôn nóng lên.

Nó không ngừng dùng đầu củng bả vai cô gái muốn được đáp lại nhưng cô ta vẫn thở dồn dập, không nhúc nhích, Kẹo Bông Gòn gấp đến độ xoay vòng vòng.

Cuối cùng, lấy đầu óc không quá thông minh của mèo con, nó chỉ có thể nghĩ đến biện pháp đi tìm người.

Kẹo Bông Gòn vừa định nhảy xuống giường, kết quả cái đuôi tê rần.

"Meo?!"

Nó quay đầu nhìn lại, cô gái vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng bàn tay ban đầu súc ở trước ngực lại đột nhiên vươn tới túm nó không buông.

"Meo meo meo, meo meo!"

Đừng túm a, ta muốn tìm người cứu ngươi!

Kẹo Bông Gòn cực lực muốn rút cái đuôi của mình ra nhưng nó càng dùng sức, cô ta càng túm chặt, cuối cùng hình như không kiên nhẫn trực tiếp ôm cả mèo vào trong ngực.

"Meoo?"

Đột nhiên đã bị một người xa lạ ôm ấp, mèo ngốc luôn, nó ngẩng đầu nhìn cô gái, vẫn là bộ dáng hôn mê nhưng tay ôm nó lại siết chặt muốn chết, như sợ mèo chạy mất

"Meo meo meo......" Để ta đi ra ngoài, mèo cứu ngươi!

Kẹo Bông Gòn đụng đụng cằm cô gái, cái đuôi không ngừng đánh người cô ta nhưng vô dụng.

Hoàn toàn bị giam cầm.

Rõ ràng đang bệnh, sao sức lực lớn vậy.

Mèo Tiểu Bạch giãy giụa nửa ngày, chẳng những không thoát khỏi ôm ấp, còn làm mình mệt mỏi không còn sức.

Nó dừng lại một chút để lấy hơi, đang chuẩn bị tiến hành đợt phản kháng tiếp theo, lại đột nhiên phát hiện hơi thở nặng nề của cô gái đã không còn, cũng không hừ hừ.

Kẹo Bông Gòn dừng động tác, nhẹ nhàng "meo" một tiếng

Phòng yên tĩnh lại, Kẹo Bông Gòn chỉ nghe được tiết tấu hít thở vững vàng, là âm thanh bình thường con người phát ra khi ngủ.

Tuy rằng không biết đã xảy ra cái gì, nhưng con người này hoãn rồi thì tốt.

Mèo Tiểu Bạch rất hiểu chuyện không hề lộn xộn mà ngoan ngoãn trong ngực cô gái làm gối ôm nhỏ, yên lặng bảo vệ.

Lúc này, Kẹo Bông Gòn mới hậu tri hậu giác mà cảm nhận được cảm xúc ôm ấp của cô gái, rất mảnh mai, so với lồng ngực rắn chắc của Lục Tục Sinh thì thiếu cảm giác an toàn hơn nhưng lại ấm áp, mềm mại giống như mẹ.

Hai người hoàn toàn không giống nhau, nhưng mỗi người mèo đều rất thích.

...... Không biết là bị tiếng hít thở của cô gái lây nhiễm hay là mỗ mèo vốn nhiều cảm xúc, Kẹo Bông Gòn làm ổ ở trong ngực cô gái bất tri bất giác cũng ngủ theo.