Triều Ca rất thức thời lùi về đằng sau:
“Anh đủ rồi nha.”
Cố Sâm lại càng được đà lấn tới. Cậu ta đổ dồn người về phía trước, chống tay lên sô pha hòng ép Triều Ca nằm xuống.
“Đã được cái gì đâu mà đủ...”
Chất giọng gợi cảm lại có chút trầm thấp cực kỳ mê người. Đến lúc Triều Ca đã ngã hẳn người trên ghế rồi, Cố Sâm mới dừng lại. Từ vị trí của Triều Ca có thể ngửi thấy mùi hương nam tính trên người cậu ta cùng đôi mắt như vực sâu thẳm nhìn chằm chằm cô như muốn hút cô vào trong đó.
Làm, làm gì nữa đây?
Mất hình tượng quá Tư thiếu. A không đúng, đây không phải hình tượng vốn có của cậu ấy!
Hệ Thống chưa kịp hiến kế cho Tư thiếu thì Triều Ca đã phản ứng trước. Cô nhanh nhẹn kéo tay Cố Sâm đè cậu ta ở dưới, đổi vị trí của hai người. Lúc ở trên, cô lại lấy lại hoàn toàn vẻ kiêu ngạo quyền lực của một nữ vương.
Cố Sâm vừa bất ngờ vừa ngại ngùng, không biết nên phản ứng như thế nào. Mặt càng ngày càng đỏ. Đôi mắt sâu thăm thẳm kia lại biến thành đôi mắt ngây thơ ngốc nghếch của thỏ con.
Thế này mới đáng yêu chứ!
Triều Ca tiếp tục đùa dai, đưa ngón trỏ nâng cằm Cố Sâm lên. Hơi thở còn dụ hoặc, gợi cảm hơn Cố Sâm nhiều.
“Làm cái gì ở đây, ngay bây giờ?” Nếu hắn dám làm thật sự, cô đảm bảo sẽ chém hắn thành tám mảnh luôn.
Trong đầu Cố Sâm bỗng chốc trở nên trống rỗng. Câu này vốn là hắn nói mà. Cô làm như vậy là có ý gì a...
Triều Ca nhìn phản ứng của Cố Sâm, tâm trạng tốt lên rất nhiều. Cô thích hắn cứ hay ngại ngùng như thế này hơn.
Đáng tiếc khung cảnh lãng mạn này chưa kéo dài được bao lâu thì bỗng dưng từ bên ngoài Đường Ẩn đột ngột bước vào.
“Cố Sâm, Ôn Noãn à, lịch trình ngày mai...”
Anh ta vừa ngẩng đầu lên thì thấy ngay khung cảnh đó.
“...” Noãn tổng, ở công ty chúng ta toàn cẩu độc thân đó! Lỡ họ kiện cô rồi đòi gia nhập Hiệp hội Bảo vệ Động vật Quốc tế thì sao hả?
Tuy nhiên thân là một bóng đèn lâu năm, Đường Ẩn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh thông báo đầy đủ lại cho Triều Ca và Cố Sâm:
“Khụ khụ, ngày mai chương trình truyền hình thực tế "100 giờ đồng hành" sẽ xuất phát sớm hơn một chút, là lúc 7 giờ 30 phút. Hai người chú ý nhé.”
Anh ta vừa nói xong đã lập tức chạy ra ngoài. Trước khi đi còn không quên đóng cửa một cái rầm thật lớn.
Không biết có phải ảo giác không nhưng cô cứ cảm thấy Đường Ẩn và cái cửa kia cứ như cô nương nhà lành nhìn thấy cảnh phi lễ ấy.
Ký Chủ so sánh cũng thật hay. Bản Hệ Thống cũng cảm thấy y như vậy.
Cố Sâm vừa nãy còn đang ngơ ngác đã nhanh nhẹn phản ứng ngồi ngay ngắn lại, cách Triều Ca đến cả nửa mét. Ánh mắt lảng tránh không dám nhìn thẳng cô. Tay còn đưa lên che đến nửa mặt. Đáng tiếc, phần mặt còn lại và hai tai đang đổ rực đã phản bội cậu ta.
Triều Ca thầm chậc chậc trong lòng.
Aiya, đâu ra tên ngốc đáng yêu hay xấu hổ như này chứ!
Triều Ca cũng ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc nhìn Cố Sâm.
“Lần sau anh còn dám tự ý quyết định nữa không?”
“Không dám!”
Cố Sâm trả lời ngay lập tức, vừa như muốn khẳng định lại vừa như muốn cam đoan.
Thật đấy, lần sau lão tử tuyệt đối không dám nữa! Ta vẫn còn bé a! Chưa muốn bị ăn đâu!
Vậy tức là lớn rồi thì muốn bị ăn sao?
Triều Ca mỉm cười hài lòng. Nghe lời như vậy mới đáng yêu chứ.
“Được rồi, vậy tạm tha cho anh. Ngày mai xuất phát sớm.”
Cố Sâm thấy Triều Ca vui vẻ như vậy, gan cũng lớn hơn một chút. Vì mục tiêu công khai cho cả thế giới hắn đã sớm là người của Ôn Noãn, phải cố lên!
Bản Hệ Thống cứ thấy nó ngược ngược a.
“Xuất phát sớm thì anh đến nhà em ngủ luôn cho tiện được không?”
Triều Ca vẫn cười dịu dàng như vậy.
“Nếu anh vẫn muốn “bị ăn” thì cứ thoải mái.”
“...” Đối tượng nhiệm vụ công lược của hắn sao lại trở nên đen tối hơn rồi?
Cô có thể đổi thực đơn không? Hắn thật sự không muốn “bị ăn” đâu!
Cơ mà đổi thực đơn thì không phải công sức của hắn đều là vô dụng hết sao?
Không được a!
Cố Sâm rụt rè nói:
“Anh chỉ ngủ ở sô pha phòng khách thôi, tuyệt đối không bén mảng sang phòng khác.”
“Được.” Cô dám đồng ý vì biết chắn chắn cô có cho hắn cũng không dám đâu. Con thỏ ngốc nghếch haizzz...
Cố Sâm thở phào nhẹ nhõm. Vậy là được rồi.
- ----------------------------------------------------
Sáng hôm sau, đúng 7 giờ 30 phút, tổ công tác chương trình đã có mặt đầy đủ đứng trước nhà Triều Ca. Vì muốn tạo bất ngờ, tổ công tác lại giả giọng là nhân viên giao đồ ăn sáng gọi cửa.
Cố Sâm não cá vàng không nhớ gì về chương trình truyền hình thực tế "100 giờ đồng hành" đã thành công bị tổ công tác lừa. Cậu ta đem bộ dạng ngái ngủ ra mở cửa.
“Có chuyện gì thế?”
Lúc vừa mở cửa còn không quên ngáp một cái, y hệt chú mèo lười biếng.
Không ít nữ nhân viên trong đoàn đã đỏ mặt. Tuy biết Tiểu Cố là hoa đã có chủ nhưng bọn họ vẫn khó kìm mình nổi trước giá trị nhan sắc này a.
Phản ứng đầu tiên của Cố Sâm khi nhìn thấy một đám người mang vác máy quay, micro cùng loa là đề phòng:
“Mấy người là ai?”
“Khụ khụ, Cố Sâm, cậu không nhớ gì về chương trình truyền hình thực tế “100 giờ đồng hành” sao? Chúng tôi đã gửi lịch trình đầy đủ cho người đại diện của Ôn Noãn – Đường Ẩn rồi mà?”
Cố Sâm lúc này mới bừng tỉnh:
“A tôi quên mất, để tôi gọi Noãn Noãn...”
Cậu ta chưa kịp gọi thì Triều Ca đã ra ngoài rồi. Cô gật đầu coi như chào hỏi tổ công tác. Khác với bộ dạng ngái ngủ của Cố Sâm, Triều Ca thoạt nhìn rất nghiêm chỉnh.
Việc đầu tiên Triều Ca làm là đưa tay kéo cổ áo của Cố Sâm đang nửa kín nửa hở, làm lộ ra vòm ngực rắn chắc đầy gợi cảm bên trong kia.
Cái tên này, lỡ mấy hình ảnh không chỉn chu này mà xuất hiện trên truyền hình, đảm bảo bị người ta soi chết luôn.
Tổ công tác chương trình: “...”
Chúng tôi đã ăn sáng trước khi đến đây rồi nên không có hứng thú với cẩu lương của hai người đâu!
Mặc dù là họ vẫn bị nhét cho ăn đến sặc...
Ai hiểu được lòng tổ công tác chúng tôi a...
Sợ rằng những ngày sau họ có thể ăn cẩu lương thay cơm được rồi.