Khương Tô khẽ hừ một tiếng, rồi gấp lá bùa màu vàng thành một cái máy bay giấy, sau đó giơ cái máy bay lên trước mặt mình, há miệng hà hơi một cái, rồi chuyển hướng nhắm thẳng vào con ác quỷ kia, khẽ cong đôi môi đỏ: “Vèo…”Cổ tay nhẹ nhàng vung lên, phóng cái máy bay giấy được gấp từ lá bùa màu vàng về phía con ác quỷ…Khi lá bùa màu vàng vừa tiếp cận con ác quỷ thì tự động bung ra, thuận lợi xuyên qua làn sương đen dày đặc không một chút trắc trở nào, sau đó dán lên bản thể của con ác quỷ.
Một tiếng “phựt”! Lửa bốc cháy ngùn ngụt!Làn sương đen kia bị “bốc hơi” với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Để lộ ra bản thể của con ác quỷ đang bị lửa to bao vây.
Đó là một người đàn ông gầy đến mức da bọc xương, gương mặt lõm sâu xuống, sắc mặt tái xanh, đôi mắt tối om ngập tràn oán hận.
Khương Tô nhìn thấy trái tim nó bị một cây gỗ đâm xuyên, bỗng cô ngẩn người ra, trong đầu loáng thoáng hiện lên cái gì đó.
Lúc này, con ác quỷ kia cũng nương theo ánh lửa đang bốc cháy trên người nó để nhìn thấy rõ khuôn mặt Khương Tô, nó không dám tin trợn to đôi mắt lên, tròng mắt gần như muốn lọt ra khỏi hốc mắt! Sự hận thù trong đôi mắt nó bỗng nhiên bùng lên, gào thét chói tai: “Là mày! Tại sao mày chưa chết! Tại sao? Tại sao mày còn sống?”Khương Tô nhíu chặt mày, cô không quên nơi này chỉ có một mình cô, khẽ mở đôi môi đỏ: “Phừng phực…”Một tiếng “phừng phực”, thế lửa bùng lên! Nhanh chóng cắn nuốt cả người con ác quỷ!Chỉ nghe thấy một giọng nói bén nhọn đầy thù hận quanh quẩn dưới bầu trời đêm: “Khương Hoan…!”Khương Tô híp mắt, quả nhiên con ác quỷ này có quen cô.
Chẳng qua cái tên Khương Hoan này, dường như đã rất lâu rồi cô chưa nghe người khác gọi lại.
Cứ cách mấy vài thập niên, một trăm năm, hoặc vài trăm năm Khương Tô sẽ đổi một cái tên khác.
Cái tên Khương Hoan này là tên của cô khoảng chừng mấy chục năm tới hơn một trăm năm trước.
Khương Tô đột nhiên nhớ ra, rất lâu trước kia cô từng sống ở Thành Bắc một thời gian, lúc ấy nơi này… Hình như là một công quán.
Khương Tô đã sống không biết bao nhiêu năm rồi, ký ức trong đầu cô rối như tơ vò, cô cũng không cố gắng gỡ rối, bây giờ cô không thể nhớ ra chuyện con ác quỷ kia là thế nào nên dứt khoát không nghĩ nữa.
Lửa bốc cháy bừng bừng rồi dần tắt lụi, hơi thở lạnh lẽo kia đã hoàn toàn biến mất.
Khương Tô xoay người, nhìn thấy Địch Cận Duật đang đi về phía cô, trong mắt anh bỗng lóe lên một tia sáng âm u.
Giây tiếp theo, cả cơ thể cô bỗng lắc lư, sau đó mất hết sức lực mà ngã về phía trước… Ngã chính xác vào trong lòng ngực người đàn ông, bị bàn tay to rắn rỏi mạnh mẽ của anh nắm lấy cánh tay, qua lớp áo sơ mi mỏng cô vẫn cảm nhận được cơ bắp của anh hơi phồng lên, lòng dạ Khương Tô lập tức trở nên nhộn nhạo, cô nhắm hai mắt lại, giả vờ ngất xỉu.
Địch Cận Duật vỗ nhẹ khuôn mặt Khương Tô: “Cô không sao chứ?”Khương Tô nhắm nghiền hai mắt, trong năm tháng dài đằng đẵng, để giảm bớt khổ sở mà cô đã luyện thành thạo hai tuyệt kỹ - giả vờ bất tỉnh và giả chết, trong tình huống bình thường khó mà phát hiện ra sơ hở.
Địch Cận Duật cũng không nghĩ nhiều, vừa rồi thấy thủ đoạn ùn ùn không dứt của cô, và luồng hơi hở lạnh lẽo quá dữ dội kia, đương nhiên anh cho rằng cô vì “làm quá sức” nên mới ngất xỉu, chỉ có thể bất lực thở dài, hơi khom lưng, nhẹ nhàng bế ngang Khương Tô lên, quay người đi ra ngoài.
Khuôn mặt Khương Tô gối lên cơ ngực rắn rỏi hơi gồ lên phía dưới lớp áo sơ mi của Địch Cận Duật, khóe môi không khỏi khẽ nhếch lên.
Địch Cận Duật đặt Khương Tô lên ghế phụ, sau đó khom lưng vỗ mặt cô: “Dậy đi.
”Nhóm dịch: Nhà YooAhin.