Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ - Chương 51: Tân nương chạy trốn




Không biết bao lâu sau, ta mơ màng tỉnh lại, lúc tỉnh táo trở lại, một màn đêm qua tràn vào óc trong nháy mắt. Lòng ta chợt cả kinh, nhìn sang bên cạnh không một bóng người, nhưng đệm giường bừa bộn, có khí tức kỳ quái xa lạ quanh quẩn, khiến ta hoảng hốt một cách không tự chủ được.



Ta thất kinh ngồi bật dậy, cảm giác đau nhức kéo đến, đặc biệt là ở eo và hạ thân. Lòng ta nặng nề, run rẩy nhấc chăn.



Dưới tấm chăn màu cam là lớp đệm màu xanh nước biển, giữa sóng nước thêu mấy con uyên ương. Một vết máu đỏ như một đóa sen nhỏ giữa đầm nước.



Trước mắt ta tối sầm, suýt nữa thì hôn mê. Việc đêm qua không phải một giấc mơ! Trong nháy mắt thấy lòng lạnh ngắt, chân tay ta tê dại, thân thể hụt hẫng, không còn chút sức lực nào.



Ta thật sự… thật sự đã nhúng chàm Vân Châu sao?



Ta hốt hoảng ngồi trên giường, đầu óc như bị đóng băng, một lúc lâu sau vẫn không thể suy nghĩ. Đêm qua nghe Ngư Mộ Khê nói xong, ta vốn định đi gặp Giang Thần ngay lúc đấy, hỏi chân tướng rõ ràng, hỏi rõ lòng hắn. Nhưng trải qua đêm qua, ta không cần tìm hắn làm rõ chân tướng nữa. Bất luận hắn và Ngư Mộ Khê trước kia thế nào, hắn đối với ta thật lòng hay giả ý cũng chẳng còn quan trọng, hiện tại tất cả đều đã hết. Ta đã không thể quay lại, không còn chút liên quan nào với hắn.



Nghĩ tới đây, lòng ta quặn đau từng cơn. Ta không thể không thở dài trời cao trêu ngươi, trêu đùa ta mà ta không thể phản kháng. Trước kia ta vốn có tình cảm với Vân Châu, nhưng hắn lại đột nhiên thành đường ca của ta; khó khăn lắm ta mới có thể quên hắn, đón nhận Giang Thần, lại đột nhiên có một đêm ân ái với Vân Châu.



Đối mặt với kết cục này, ta muốn cười mà lệ tràn khóe mi.



Cửa mở ra cùng một tiếng cạch nhỏ, một làn gió trong xanh tràn vào, ta như hóa đá, không dám quay đầu nhìn, là Vân Châu sao? Ta nên đối mặt với hắn thế nào?



Ngoài cửa có giọng nói dè dặt cất lời, “Tiểu thư, cô tỉnh rồi sao.”



Trái tim căng thẳng của ta như được giải thoát, không phải Vân Châu, là Tiểu Hà Bao.



Ta không muốn quay đầu nhìn Tiểu Hà Bao, lòng nặng trĩu buồn đau, thì ra Tiểu Hà Bao là muội muội của Ngư Mộ Khê, ở bên cạnh ta mấy năm qua là để làm gian tế cho Ngư Mộ Khê, uổng cho tình cảm ta dành cho Tiểu Hà Bao, đối đãi như em gái ruột. Giờ ta mới hiểu, tại sao tối đó khi rơi xuống sông, Tiểu Hà Bao lại ôm chặt ta không tha, Tiểu Hà Bao làm thế là để chờ Ngư Mộ Khê đến ra tay giúp đỡ, khiến ta cảm kích Ngư Mộ Khê, hôm qua gặp lại mới không chút đề phòng. Mà tối qua, Tiểu Hà Bao nói Vân Châu hẹn ta, ta cũng không chút hoài nghi, ta sao nghĩ được rằng Tiểu Hà Bao gạt ta?



Trái ngang là… người ta không ngờ lại thường làm ra những chuyện khiến ta phải sững sờ nhất, ví dụ như Tiểu Hà Bao, ví dụ như Giang Thần.



Tiểu Hà Bao từ từ đi tới, bất ngờ quỳ sụp xuống.



“Tiểu thư, em biết nhất định cô đang hận em, cô đánh em mắng em đều được.”



Ta cũng không hận, ta chỉ thất vọng. Khi bạn thật lòng thật dạ đối đãi với một người, cuối cùng lại bị bán đứng, cảm giác thất vọng đến vô lực.



“Đi tìm tỷ tỷ của ngươi đi. Ta vẫn tưởng rằng ngươi bơ vơ không nơi nương tựa mới thu lưu ngươi, không ngờ ngươi có một tỷ tỷ bản lĩnh lợi hại như thế, giờ tỷ tỷ của ngươi đã được toại nguyện, ngươi không cần làm hầu gái cho ấm ức nữa.”



“Tiểu thư, cô đừng oán hận tỷ tỷ của em, tỷ ấy chỉ vì quá yêu cô gia thôi. Tỷ ấy đưa em đến Tiêu Dao môn, không phải ý đồ gì với cô, mà là muốn biết nhất cử nhất động của cô gia.”



Giờ có nói gì cũng đã muộn. Ván đã đóng thuyền, tâm nguyện của Ngư Mộ Khê đã thành. Ta đã cùng Vân Châu có da thịt chi thân, tất nhiên không thể thành thân với Giang Thần. Cô ta dàn dựng ra cái bẫy này, thật đúng là dụng tâm lương khổ, nhất chiêu chế địch.





Tiểu Hà Bao nức nở, “Tiểu thư, em … em biết mình có lỗi với cô. Tối qua không nên gạt cô đến đây. Nhưng em cũng không biết tỷ tỷ hẹn cô đến đây làm gì. Sau này, tỷ tỷ đến gặp em, dặn em một canh giờ sau gọi cô gia tới bắt gian. Đến tận lúc ấy em mới hay chuyện. Tỷ tỷ vừa đi em liền lập tức gọi cô gia đến.”



Nghe đến đây thì ta ngẩn ra! Tiểu Hà Bao lập tức gọi Giang Thần đến, liệu Giang Thần có đến? Hắn có nhìn thấy gì không? Liệu có bắt gặp lúc ta mạo phạm Vân Châu?



Ta xấu hổ giận dữ không dám nghe tiếp. Nhưng đáy lòng thức tỉnh, chuyện đêm qua chẳng lẽ không như ta tưởng?



“Cô gia đến nhìn thấy tiểu thư trúng độc, Vân công tử cũng hôn mê bất tỉnh, liền sai gia nhân canh cửa đưa Vân công tử về Vân phủ.”



Nghe đến đó, ta lại cả kinh, Giang Thần sai người đưa Vân Châu đi, vậy… người cùng ta ân ái là ai? Tim ta như muốn bắn ra khỏi lồng ngực, căng thẳng trợn mắt nhìn Tiểu Hà Bao, nhưng ta thật sự không có cách nào mặt dày mà hỏi Tiểu Hà Bao chuyện đêm qua, chỉ có thể căng thẳng hỏi: “Vậy còn ngươi?”



“Công tử sai em nhanh chóng về phòng đun nước, sau đó sai em sắc thuốc.”




“Sau đó?”



“Khi em sắc xong thuốc mang đến, cô gia đổ bát thuốc vào bồn nước, cởi xiêm y của tiểu thư, bế tiểu thư vào.”



Mặt ta nóng bừng, run rẩy hỏi đứt quãng: “Ai… ai cởi xiêm của ta?”



“Là cô gia. Lúc đấy em định giúp tiểu thư, nhưng tiểu thư ôm cô gia không buông, em không thể kéo ra. Thật ra… thật ra tiểu thư đã tự cởi gần hết. Chỉ còn cái yếm.”



Ta xấu hổ giận dữ chỉ muốn đập đầu vào tường, nhưng còn chưa hỏi đến chỗ mấu chốt, ta chỉ đành hỏi: “Còn ngươi?”



“Em thấy không tiện ở lại, liền xuống lầu chờ. Đợi một hồi lâu, cũng không thấy tiểu thư cô gia xuống lầu, trong phòng cũng tắt đèn, em ngủ quên ở dưới lầu. Vừa rồi là cô gia đánh thức em, bảo em lên chăm sóc tiểu thư.”



Ta vừa thẹn vừa giận, Tiểu Hà Bao lại có thể giao ta cho Giang Thần mà đi ngủ. Nói thế tức là đêm qua ta đã cùng Giang Thần. . . Tuy nói ta trúng Túy Tiên Xuân, vì giải độc hắn bất đắc dĩ cùng ta, nhưng nghĩ tới những lời Ngư Mộ Khê đã nói, lại nghĩ hắn vừa cùng ta đã quay lưng bỏ đi, không giải thích với ta dù chỉ nửa câu, lòng ta tràn ngập tủi thân và oán khí, như có một hòn đá sắc cạnh cứa lên tim gan, làm ngực nhói đau.



Ta không thể đón nhận chuyện lòng hắn có người khác mà thành thân với ta, càng không thể đón nhận chuyện hắn vì một món đồ mà đối tốt với ta, mặc dù ta và hắn ván đã đóng thuyền, ta cũng sẽ không chấp nhận.



“Hắn đi đâu rồi?”



“Cô gia đến khách sạn Kinh Duyệt.”



Lòng ta lạnh ngắt, thốt ra lời: “Tỷ tỷ của ngươi đang ở đó sao?”



Tiểu Hà Bao sợ hãi trả lời: “Vâng.”




“Được, ngươi theo ta đi một chuyến.”



Tiểu Hà Bao ôm lấy chân ta, khóc nấc lên, “Tiểu thư, tỷ tỷ của em, tỷ ấy… tỷ ấy không phải người xấu, tỷ ấy chỉ vì quá yêu cô gia mà thôi. Cô có thể tha thứ cho tỷ ấy không? Trước kia tỷ ấy phải trải qua rất nhiều khổ cực, tỷ ấy thật sự không phải người xấu.”



Ta cười khổ, “Ta không đi tìm cô ta tính sổ, ta muốn tìm Giang Thần, đích thân hỏi hắn mấy câu.”



Vừa đúng lúc cả hai người bọn họ cùng có mặt, có những chuyện cần ba mặt một lời.



Ra khỏi Yêu Nguyệt Lâu, nắng sớm đã lên, gió thu dìu dịu. Mặt hồ sóng nước lăn tăn vỗ bờ, bị đá vụn ngăn cản phải quay lại, rối bời như tâm trạng của ta lúc này.



Đột nhiên, một bóng người rảo bước đi tới, bóng dáng nhanh nhẹn quen thuộc trong nắng, mắt ta hoa lên, lại là Vân Châu!



“Tiểu Mạt!” Vẻ mặt hắn rất căng thẳng, muốn nói lại thôi. Nhìn ta lặng lẽ, như ẩn chứa biết bao tâm sự. Ta biết hắn muốn nói gì. Dù hắn không đến tìm ta, ta cũng tìm cơ hội giải thích với hắn.



“Tối qua…?”



Ta chỉ biết cười khổ, “Vân sư huynh, tối qua chỉ là hiểu lầm.”



Hắn nhíu mày, nhìn ta nghi hoặc.



“Người hẹn huynh … là Ngư Mộ Khê, Chưởng môn phái Viễn Sơn. Đến tận tối qua muội mới biết, cô ta có bề ngoài gần như giống hệt muội.”



“Tại sao cô ta lại giả làm muội?”




“Bởi vì cô ta thích Giang Thần, muốn ngăn cản đám cưới của muội và Giang Thần. Lá thư kia cũng là cô ta gửi cho huynh, ý đồ để muội đến với huynh, không cản trở cô ta và Giang Thần.”



Vân Châu mím môi không nói, yên lặng nhìn ta. Bên hồ gió nhẹ thổi qua tà áo của hắn, lộ ra đôi giày đen. Giầy ướt một mảng vì sương sớm.



Ta hơi cúi đầu, nhìn cọng cỏ còn đọng sương dưới chân hắn, hạ giọng: “Huynh biết không? Muội đã tìm được mẫu thân, muội cũng đã hỏi thân thế của muội.”



“Tiểu Mạt! Mẫu thân muội nói thế nào?”



Ta nghe ra giọng hắn run rẩy, ta không dám ngẩng đầu, sợ gặp phải ánh mắt hắn thì không nói được nữa. Nhưng ta cảm giác được ta nên làm thế, nếu trước kia còn chút khả năng đến với hắn, nhưng sau đêm qua, kiếp này ta và hắn đã hoàn toàn vô duyên. Nếu đã thế, hết hy vọng là giải pháp tốt nhất.



Ta cố lấy dũng khí, ngẩng đầu lên, gượng cười mà nói, “Mẫu thân nói… huynh thật sự là đường ca của muội.”




Mặt hắn tái nhợt, ta nhìn thấy rõ ràng ánh mắt hắn ảm đạm, như thái dương lặn nơi trời tây, khoảnh khắc thê lương đấy, ánh sáng tắt ngấm, bốn bề yên lặng.



Ta không đành lòng nhìn nữa, vội vã đi lướt qua hắn. Ta đi rất vội, rất sợ hắn kéo ta lại, rất sợ hắn hỏi ta dù chỉ một câu. Cho đến hôm nay, lòng ta đã rõ ràng, ta và hắn hoàn toàn vô duyên. Dù cho có vì Ngư Mộ Khê gài bẫy nên ta và hắn không đến được với nhau, cũng chỉ có thể nói là ý trời.



Mắt ta cay xót, ngẩng đầu nhìn trời. Nắng sớm không quá chói, nhưng ta lại muốn rơi lệ.



Từ Yêu Nguyệt Lâu về Quy Vân sơn trang, chẳng qua chỉ mấy bước chân, mà đường cứ xa tít tắp, không rõ lòng thấy nhức nhối hay nặng nề.



Ta về phòng, lấy Trọng Sơn kiếm pháp từ giá sách, không kiềm chế được mà thở dài. Bên tai vang lên câu nói của sư phụ ngày đó, “vừa là bảo bối hiếm có vừa là mầm mống tai họa”. Lúc đấy ta không cho là đúng, chẳng qua chỉ là một quyển sách, ta chẳng coi trọng. Ta lòng không mang chí lớn, cũng không vọng tưởng mượn kiếm phổ kia làm nữ hiệp vang danh võ lâm. Đáng tiếc, thứ ta không coi trọng, không có nghĩa là người khác cũng không coi trọng, thứ ta coi trọng, trong mắt người khác có lẽ chẳng bằng bãi phân trâu.



Ta vuốt ve bản kiếm phổ, muốn cười khổ lại chua chát mãi không cười nổi. Hắn mất bao tâm tư, trì hoãn chuyện hôn nhân nhiều năm như thế, chỉ vì thứ này? Nếu hắn nói sớm, ta đưa hắn là được, hà tất phải lãng phí thế? Hà tất phải khiến ta rung động xong, lại đâm ta một nhát?



Ta cũng không ý thức ra là bản thân rơi lệ, cho đến một giọt nước mắt rơi xuống kiếm phổ, dấu nước lan ra, ta mới bừng tỉnh. Ta tiện tay lau mặt, cất kiếm phổ vào trong tay áo đi ra ngoài.



Tiểu Hà Bao rụt rè đừng chờ bên ngoài, ta cười, “Đi thôi, ta sẽ không làm khó dễ tỷ tỷ của ngươi, ta chỉ muốn hỏi rõ một chuyện, không chừng ta còn đưa cô ta một lễ vật.”



Tiểu Hà Bao nhìn ta nghi hoặc, lộ rõ vẻ không dám tin. Mặt dù ta và Tiểu Hà Bao cùng ăn cùng ở mấy năm, có lẽ Tiểu Hà Bao vẫn chưa hiểu ta. Bình sinh ta ghét nhất tranh giành, nếu đúng là Giang Thần có tình cảm với Ngư Mộ Khê, ta thành toàn cho bọn họ là xong, Uyên ương kiếm phổ tặng bọn họ cũng chẳng có gì? Xưa nay ta tùy tiện, nhưng cũng có cốt khí, tình cảm nếu không thuộc về ta, ta sẽ không ôm ấp trong đau khổ.



Không ngờ, khách sạn Kinh Duyệt lại gần Quy Vân sơn trang đến thế, xem ra Ngư Mộ Khê đã có chuẩn bị trước, cô ta từng nói, cô ta đến kinh thành là để tặng quà cho một bằng hữu sắp thành thân, xem ra món quà cô ta nói là Túy Tiên Xuân.



Vào khách sạn, Tiểu Hà Bao kéo áo ta, ta quay đầu cười với cô ta, “Ngươi xem ta tay không tấc sắt, tỷ tỷ của ngươi võ công cao cường, ngươi sợ cái gì?”



Tiểu Hà Bao chỉ lên một gian phòng tầng hai nói: “Tỷ tỷ ở phòng kia, em không dám lên, sợ tỷ ấy mắng em.”



“Vậy ngươi đi về trước đi. Ta và Giang Thần nói mấy câu sẽ xuống ngay.”



Ta nhẹ nhàng bước lên cầu thang, đi về phía gian phòng kia. Cửa phòng đóng chặt, ta hít sâu một hơi, giơ ngón tay gõ cửa. Giờ phút này tâm trạng có cảm giác như đập nồi chìm thuyền, chỉ biết là phải xác minh cho rõ ràng chuyện đang băn khoăn.



“Ai?” Tiếng Ngư Mộ Khê vang lên.



Ta đột nhiên hoảng hốt, không kịp chờ cô ta mà tự mở cửa phòng.



Nhìn thấy cảnh trong phòng, ta tình nguyện ta chưa từng đến đây, cũng tình nguyện không nhìn thấy cảnh này.



Nhưng ta thật sự đã thấy cảnh mà ta không muốn thấy nhất.