Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ - Chương 34: Cố nhân




Ta kinh hoảng thiếu điều hét lên.



Hắn muốn làm gì?



Trong lúc tình thế cấp bách, ta đánh một quyền thật mạnh vào bên sườn hắn, hắn gập người tránh né, nhân lúc hắn khom lưng cúi người, ta giơ tay chém thẳng vào mặt hắn.



Mặt nạ vàng kim rơi xuống!



Ta ngẩn ra, không ngờ hắn trẻ như thế!



Mặt hắn hiện rõ vẻ kinh hoàng ngoài ý muốn, duỗi tay đỡ mặt nạ, sau đó nhanh chóng áp lên mặt.



Chỉ trong giây lát ngắn ngủi, ta đã kịp nhìn rõ gương mặt hắn, khoảng hai mươi tuổi, mặt mũi tuấn tú, có lẽ là do đeo mặt nạ lâu ngày, màu da hơi tái, lạnh lẽo như băng hà phương Bắc. Sau khi đeo mặt nạ lại, ánh mắt của hắn càng thêm âm trầm quyết đoán.



“Nếu đã nhìn thấy mặt ta thì ta không thể khách sáo với ngươi nữa.”



Ta vừa sợ vừa nghi, tại sao hắn không thể để ta nhìn thấy mặt?



“Nói, Trọng Sơn kiếm phổ để ở đâu?”



“Ngươi giao thuốc giải cho Giang Thần ra đây, ta đưa ngươi đi lấy.”



Hắn lạnh lùng nói: “Ngươi nói chỗ cất, ta phái người đi lấy.”



“Không được, ta làm sao biết ngươi đưa thuốc giải thật hay giả? Biết đâu ngươi lấy được kiếm phổ lại giết người diệt khẩu hai bọn ta thì sao?”



Đối với loại người tàn nhẫn hỉ nộ vô thường như hắn, Trọng Sơn kiếm phổ là Hộ Thân Phù của chúng ta, chưa đảm bảo an toàn rời đi thì ta không dám dễ dàng giao ra.



Hắn chậm rãi ngồi xuống, ngẫm nghĩ chốc lát rồi: “Được, ta tin ngươi một lần.”



Ta vội hỏi: “Thuốc giải đâu?”



“Sáng mai các ngươi cùng ta rời đảo lấy đồ, đến lúc đấy ta sẽ cho hắn thuốc giải.”



Ta âm thầm cắn răng, con người này đúng là tâm địa ác độc, ta đã nhận lời với hắn hắn còn cố tình hành hạ Giang Thần thêm một ngày. May là ta chưa giao kiếm phổ ra, nếu không, hắn không đưa thuốc giải ta cũng không làm gì được hắn. Cách hành xử của tà giáo đúng là không giống nhân sĩ chính phái, lần này ta đến, rốt cuộc đã rõ vì sao giang hồ xa lánh bọn họ. Tiếp xúc với bọn họ chỉ có cách đề phòng chặt chẽ.



Trở lại gian phòng giam giữ Giang Thần, Giang Thần vừa thấy ta liền hỏi: “Muội đã nói gì với hắn?”



Ta đến trước giường, cúi người kề tai hắn thuật lại cuộc đối thoại với Chu Hộ pháp.



Giang Thần thở phào một hơi, cười tán thưởng: “Tiểu Mạt, muội đúng là rất thông minh.”



Từng có người khen ta hào phóng, từng có người khen thật thà, nhưng đây là lần đầu tiên có người khen ta thông minh, lại là sau khi bị hãm hại, lòng ta vừa áy náy xấu hổ vừa mơ hồ khó chịu, bởi vì ta nhìn ra mặc dù Giang Thần cố gắng làm bộ như vô sự, thật ra lông mày hắn run rẩy liên hồi, sắc môi tái nhợt, rõ ràng là đau đớn vô cùng.



Ta thấp giọng nói: “Chúng ta đi khỏi chỗ này trước, chỉ cần xác nhận độc trong người huynh được giải, chúng ta giao đồ cho hắn, từ nay về sau không còn liên quan gì nữa.”



Giang Thần nắm tay ta, cười trìu mến: “Tiểu Mạt, lần này tuy trúng độc nhưng ta rất cao hứng.”





“Hả?”



Hắn nhìn ta mỉm cười: “Bởi vì ta phát hiện, muội rất coi trọng ta. Từ khi biết ta trúng độc, muội vẫn luôn nhíu mày.”



Hắn nói chuyện rất mất sức, thều thào một câu ngắn ngủn, không có câu từ đao to búa lớn nào, nhưng lại khiến lòng ta trĩu nặng, như thể mỗi câu chữ hóa thành đá nặng đè xuống cõi lòng.



Hắn giơ tay nhẹ nhàng xoa lên mi tâm ta, ta không né tránh, cảm nhận đầu ngón tay hắn lạnh lẽo chạm đến mi tâm, như tuyết chạm đến da thịt.



Đúng vậy, từ khi biết hắn trúng độc, lòng ta luôn âu sầu, lo lắng còn hơn bản thân trúng độc. Sự thay đổi không nhận thức được đấy đã bắt đầu từ khi nào?



Hắn nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng bình tĩnh, ngón tay chậm chạp như không nỡ rời xa, từ đầu đến đuôi lông mày, vẽ lên một đường cong mềm mại, ta không né không tránh, yên lặng nhìn hắn, lo lắng không thôi.



Nụ cười nhợt nhạt của hắn bỗng héo úa, khóe môi co giật. Trái tim ta nhức nhối theo, ta biết hắn bị độc tính hành hạ. Ta không kiềm chế được mà giữ chặt tay hắn. Đối mặt với sự đau đớn của hắn, ta lo lắng vạn phần mà chỉ đành bó tay, chỉ mong đêm nay qua mau, lấy được thuốc giải rồi rời khỏi nơi này.



Hắn gượng cười dù sắc mặt tái nhợt: “Tiểu Mạt, nếu ta chết bây giờ thì muội sẽ làm sao?”



Một giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống mu bàn tay ta, như thể đã chực chờ nơi bờ mi từ lâu.



“Không được nói bậy.”



“Haizzz, nói chuyện phân tán sự chú ý, có tác dụng giảm đau.”



“Vậy huynh nói chuyện gì chẳng được, sao phải nói chuyện đấy.”



“Nếu mà!”



“Phì… hừ phì… hừ phì… hừ, không có nếu.”



Ánh mắt của hắn cong lên như vầng trăng non: “Tiểu Mạt, muội rất dễ thương.”



Hốc mắt ta đỏ hoe, vùi đầu vào ngực hắn, ôm chặt lấy hắn. Ta không muốn hắn gặp mệnh hệ nào, nếu… ta không dám nghĩ. Hắn chỉ nói là nếu nhưng ta lo lắng muốn chết. Nỗi lo lắng này so với đối mặt với gươm đao máu me còn đáng sợ hãi hơn nhiều lần.



“Tiểu Mạt, muội chưa bao giờ gần ta đến thế, chân tâm đến thế.”



Lòng ta chấn động, có chỗ nào đó như bừng tỉnh.



Đột nhiên, cửa bị đẩy mạnh, Chu Hộ pháp cầm kiếm đi vào! Ta căng thẳng đề phòng đứng lên che trước mặt Giang Thần, không biết hắn định đổi ý thế nào.



Cùng lúc đó, có tiếng bước chân và tiếng người truyền đến, là ảo giác sao, sao ta lại cảm giác như nghe thấy tiếng của sư phụ!



Chu Hộ pháp cười lạnh một tiếng: “Cứu binh tới nhanh lắm!”



Vừa nói hắn vừa khua kiếm phi thân tới. Nếu ta né tránh, trường kiếm trong tay hắn sẽ làm bị thương Giang Thần ở đằng sau, quyết định trong một khoảnh khắc, ta kiên định đứng đó không né tránh, ta cá là hắn sẽ không làm ta bị thương, bởi vì Trọng Sơn kiếm pháp còn chưa ở trong tay hắn.



Trường kiếm lóe lên như chớp, vì ta không nhúc nhích mà dễ dàng kề lên cổ ta.




Giang Thần tức giận: “Ngươi rất rõ ràng muội ấy là ai, mà còn dám xuống tay phạm thượng!”



“Đi theo ta!” Dứt lời, hắn dùng trường kiếm uy hiếp kéo tay ta nhảy qua cửa sổ ra ngoài. Ta nghe thấy Giang Thần ở trong phòng khẩn cấp hô một tiếng tiểu Mạt.



Bên ngoài có rất nhiều người, ta nhìn thấy Thanh phu nhân và một người đàn ông đang rảo bước đi về phía Vãn Tiếu Các, người đàn ông kia vóc dáng cao ráo, vẻ mặt căng thẳng khẩn cấp, đúng là sư phụ!



Ta vừa vui vừa bất ngờ, hô to một tiếng: “Sư phụ!”



Lưỡi kiếm ở cổ khẽ cứa, cảm giác đau nhói lên, ta cảm giác được có một chất lỏng chảy ra từ lưỡi kiếm.



“Tiểu Mạt!”



Sư phụ hô một tiếng, lập tức dừng bước, nhíu mày nhìn chằm chằm vào lưỡi kiếm kề bên cổ ta.



Thanh phu nhân quát: “Chu Hộ pháp, nhìn thấy Thạch chưởng môn như nhìn thấy Cung chủ, ngươi còn không lại đây tham kiếm, buông Vân cô nương ra!”



Ta sợ ngây người, sao thái độ của Thanh phu nhân lại thay đổi hoàn toàn như vậy? Câu bà ấy vừa nói cũng rất kỳ quái, nhìn thấy sư phụ như nhìn thấy Cung chủ Kim Ba Cung? Thế là thế nào?



Chu Hộ pháp hừ một tiếng, kéo ta lùi lại mấy bước, vòng ra sau Vãn Tiếu Các. Hoàng hôn đỏ ối nhuộm cả biển trời.



Sư phụ và Thanh phu nhân dẫn đầu rảo bước đi tới, mặc dù thanh kiếm kề cổ ta chưa hề rời ra, nhưng vừa nhìn thấy sư phụ ta liền không còn chút sợ hãi nào, bởi vì ta thấy Thanh phu nhân đối sư phụ cung kính có thêm, vậy thì việc giải độc cho Giang Thần chắc không thành vấn đề. Nghĩ đến đó, ta mới đột nhiên phát hiện mình lo nghĩ cho hắn còn hơn cả an nguy của bản thân.



Chu Hộ pháp cười lạnh nói: “Đừng lại đây, nếu muốn nhặt xác thì cứ đến gần!”



Sư phụ gần như dừng bước, ta nhìn thấy rõ ràng trán người vã mồ hôi.



Thanh phu nhân cả giận nói: “Chu Hộ pháp, ngươi thật to gan, lệnh của Cung chủ ngươi dám không tuân, Thạch Chưởng môn bảo ngươi thả Vân cô nương, nếu ngươi không nghe, đừng trách ta không khách khí với ngươi!”



Sư phụ nói: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Chỉ cần thả con bé, chuyện gì ta cũng đồng ý với ngươi!”




“Ta không muốn thế nào cả, chỉ nghĩ muốn mang con bé này rời khỏi đây, các ngươi không được đi theo.”



Lưỡi kiếm lại cứa sâu thêm một chút, ta đau đến ứa nước mắt.



Sư phụ lo âu đến tiều tụy.



“Ngươi mang con bé đi đâu?”



“Ta mang đi đâu không cần các ngươi quan tâm, khi nào có được thứ ta muốn ta sẽ thả nó ra.”



Ta hiểu được, giờ hắn như dự tính cá chết lưới rách, phản bội Kim Ba Cung, mà ta, là tấm khiên duy nhất. Xem ra, giờ ta không bị nguy hiểm đến tính mạng, trái lại Giang Thần thì càng ngày càng đau đớn.



“Sư phụ, người không cần quan tâm đến con, Giang Thần trúng độc, sư phụ nhanh bảo Thanh phu nhân giải độc cho huynh ấy.”



“Tiểu Mạt!”




“Hắn sẽ không giết con, sư phụ đi nhanh đi.”



Sư phụ quay đầu nói với Thanh phu nhân: “Thanh Dao, Giang Thần trúng độc gì, ngươi biết không? Đi giải độc cho hắn.”



Thanh phu nhân chần chừ một chút, sau đó quay lại nói với người đứng sau: “Tất cả nghe theo lời của Thạch Chưởng môn, chỉ cần Chu Hộ pháp rời khỏi đảo nửa bước thì không còn là người của Kim Ba Cung nữa, hạ thủ không cần khách sáo!” Dứt lời, bà ấy rảo bước vào Vãn Tiếu Các, ta thầm thở phào, rốt cuộc yên tâm.



Chu Hộ pháp uy hiếp ta đến bên bờ biển, sư phụ đi theo mà không dám tiếp cận quá gần.



Ở bãi đá ngầm neo sẵn một con thuyền nhỏ. Chu Hộ pháp đẩy ta đi tới.



Lòng ta căng thẳng, không biết hắn muốn ra biển hay còn ghé vào đất liền. Một khi lên thuyền, sợ là nhất thời sư phụ không tìm ra ngay được.



Sư phụ đột nhiên hô: “Ngươi thả con bé, ta biết ngươi muốn gì, con bé đã nhờ ta cất giữ.”



Sư phụ nói như vậy, không nghi ngờ gì là muốn thế chỗ cho ta. Một dòng nước ấm chầm chậm chảy qua lòng ta.



Chu Hộ pháp ngẩn ra, quát khẽ: “Hắn nói có đúng không?”



Ta thấp giọng nói: “Đúng, đồ đạc của ta đều nhờ sư phụ cất giữ, kiếm phổ ta cũng giao cho sư phụ.”



Giờ phút này, điều duy nhất ta có thể làm là phối hợp với sư phụ, thừa dịp hắn phân tâm mà chạy thoát khỏi lưỡi kiếm của hắn.



Hắn trầm lặng không nói, như đang suy nghĩ.



“Ngươi thả con bé, ta thế chỗ con bé cùng ngươi đi lấy.”



Sư phụ từ từ đi tới, đặt kiếm xuống đất. Chu hộ pháp không ngăn cản người tiến tới nữa, ta biết, hắn đang suy nghĩ, giữa ta và sư phụ, giữ ai làm con tin thì tốt hơn.



Ta âm thầm chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ sư phụ tiếp cận, hắn vừa rời tay, ta sẽ nhân cơ hội chạy thoát.



Đột nhiên, Chu Hộ pháp hét lớn một tiếng: “Tiến thêm một bước ta sẽ động thủ!”



Sư phụ vội dừng bước không dám đi tiếp, tình thế lại trở nên căng thẳng.



Đột nhiên, một luồng gió kỳ quái thổi đến từ sau lưng, như gió thu thổi bay lá rụng, xào xạc như tiếng ám khí.



Ta không có cách nào quay đầu lại, Chu Hộ pháp lại không tự chủ quay đầu nhìn, chỉ trong một khoảnh khắc, một thanh trường kiếm từ trên trời giáng xuống gạt thanh kiếm kề cổ ta, ngay lập tức, một bóng người cao ráo đứng trước mặt ta. Ta nheo mắt, ngẩn ngơ như gặp ảo giác.



“Tiểu Mạt, muội không sao chứ?”



Ngươi gạt kiếm của Chu Hộ pháp thì ra là Vân Châu!



Tịch dương nao lòng, hào quang sau lưng, hắn như đứng giữa vầng sáng, tựa như mộng ảo.