Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ - Chương 32: Suốt đời biệt ly




Giang Thần vội vàng dùng khinh công kéo ta lùi lại mấy bước, gió rít bên tai, chỉ chớp mắt tấm lưới chỉ bạc hạ xuống sát mu bàn chân ta, chỉ chậm một giây ta sẽ bị vây bởi tấm lưới!



Chưa kịp thở hay suy nghĩ chút gì, gió và sát khí phóng đến, Giang Thần vội vàng rút trường kiếm, không kịp quay đầu lại giơ kiếm lên chắn, sau mấy tiếng leng keng lưỡi kiếm lóe hoa lửa, bảy hắc y nhân bao vây chúng ta bằng Thất Tinh Trận, Giang Thần che cho ta, trường kiếm tung bay, kiếm ảnh xoay tròn, ta vội la lên: “Ta có tín vật, muốn gặp Mộ Dung Cung Chủ.”



Đám hắc y nhân tạm dừng tấn công, bảy thanh trường kiếm đồng loạt chĩa thẳng vào ta và Giang Thần, lóe lên thứ ánh sáng lạnh người. Một hắc y nhân kề ngón tay lên môi huýt sáo một tiếng.



Ngay lập tức, ba nữ tử cầm kiếm đi tới từ bên phải đường mòn, đi đầu là một người áo xanh khoảng ba mươi tuổi, chưa đi tới trước mặt đã quát: “Kẻ nào đột nhập?”



“Thanh phu nhân, cô ta nói có tín vật của Cung chủ, muốn gặp Cung chủ.”



Ta giơ khóa vàng ra cho cô ta xem: “Đây là tín vật của Mộ Dung Cung chủ, ta là Vân Mạt Tiêu Dao môn, nhờ thông báo hộ một tiếng.”



Thanh phu nhân cầm khóa vàng xem xét, lại thấy ta không cầm binh khí, liền gật đầu: “Chờ ở đây, không được đi bừa, đạp phải bẫy ngầm đừng trách Kim Ba Cung chúng ta không biết đãi khách.”



Sau thời gian nửa chén trà, Thanh phu nhân rảo bước quay lại, nói với ta: “Ngươi đi theo ta.”



Ta và Giang Thần đưa mắt nhìn nhau, Giang Thần gật đầu với ta. Lòng ta bỗng căng thẳng, mẫu thân thật sự đang ở trên đảo sao? Ta vốn không ôm nhiều hy vọng, nhưng lúc này thật sự rất mong chờ được gặp bà, bụng dạ rối bời tâm trạng bất an, nôn nao như lâu ngày trở lại quê hương.



Thanh phu nhân đi trước, ta và Giang Thần đi theo vào sâu trong đảo. Đường mòn đan xen, ngã ba không ngừng, ta đi theo Thanh phu nhân không dám lơ là chút nào, nghe nói nơi này bẫy ngầm khắp nơi, dù ta không hiểu thuật kỳ môn độn giáp, nhưng cách bố trí đường đi lối lại cũng cho ta cảm giác rất kỳ quái.



Sau khi xuyên qua một mảnh rừng, một tòa cung điện hiện ra trước mắt. Ngói đỏ tường xanh, dưới ánh nắng chói chang của tháng sáu, lộng lẫy hoa mỹ tựa như ảo ảnh trên mặt biển.



Giang Thần nheo mắt, ngẩng đầu đánh giá tòa cung điện, thở dài nói: “Bảo sao tên là Kim Ba Cung, đúng là ‘Yên ba đạm đãng diêu không bích, lâu điện tham soa ỷ tịch dương’.”



Thanh phu nhân dừng bước: “Cung chủ ở bên trong, mời nhị vị.”



Ta bước chậm chạp mà lòng căng thẳng. Giang Thần nắm chặt tay ta, như muốn truyền cho ta ít can đảm.



Đại điện rộng lớn, bố cục chỉ gồm ba màu sắc là trắng đen và vàng kim, phú quý mà không xa xỉ phù phiếm, trang nghiêm mà không thiếu sự lộng lẫy huy hoàng. Trong điện có bốn cột lớn bốn người ôm, chạm khắc hình rồng bay rất khí thế.



Một người phụ nữ dáng dong dỏng cao đứng trong điện, xiêm y tím than, lụa trắng che mặt, đứng giữa những cây cột chạm hình rồng, nghiêm túc lạnh lùng, toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng xa cách.



Trong một khoảnh khắc, ta cảm giác như mình đang mơ, giấc mơ từ ngày thơ bé, ta mơ rằng mẫu thân đến gặp ta.



Ta chậm chạp đi tới, đón ánh mắt của bà. Từ khi biết thân thế bản thân, ta vẫn luôn tưởng tượng về diện mạo của bà, về lúc được gặp bà, nhưng hình như không phải thế này. Ta biết, bà gặp ta sẽ không quá kích động, sẽ không quá xúc động, nhưng … ít nhất… cũng không nên che mặt, ánh mắt không nên lạnh lùng như thế.



Mẫu thân không muốn để ta biết mặt sao? Lòng ta trào dâng thất vọng.



“Ngươi chính là Vân Mạt?”



Giọng nói của bà cũng không như tưởng tượng của ta, không chút kích động, lạnh lùng như băng, bình tĩnh như hỏi một người xa lạ, một khách không mời mà đến.



Bao cảm xúc ngổn ngang kích động, bao chờ đợi ngóng trông trên đường đi bị câu nói lạnh lùng của bà làm tan thành mây khói, chỉ còn đọng lại cay đắng hụt hẫng, quả nhiên bà không thích ta, không muốn nhìn thấy ta. Liệu ta có đến nhầm chỗ không?



Ta ngập ngừng đáp: “Vâng.”



Bà chỉ A một tiếng nhạt nhẽo, đưa mắt nhìn Giang Thần, dường như dù đang đánh giá ta cũng không yên lòng.





Lòng ta hụt hẫng không nói nên lời, xem ra lời sư phụ chỉ là trấn an ta, bà không như lời sư phụ nói, không có vẻ là quan tâm đến ta nhiều năm như thế. Lúc này bà chỉ cách ta ba trượng, mà xa lạ như vạn dặm chia lìa. Ta không có cách nào bước thêm dù chỉ là một bước.



Bà rời mắt khỏi Giang Thần, lại nhìn ta hỏi nhạt nhẽo: “Ngươi đến tìm ta có chuyện gì sao?”



Ta nhìn ánh mắt thản nhiên của bà, hụt hẫng đến trống rỗng, nỗi xót xa nghẹn nơi cổ họng, mất rất nhiều sức lực mới có thể hít thở, thấp giọng nói một câu: “Con… con chỉ muốn trông thấy người.”



Bà đã có thái độ như thế, ta vô phương nói ra mục đích của mình, nói ra chỉ sợ làm trò cười, chỉ sợ bà chế nhạo, mỉa mai cự tuyệt?



“Ta đã mấy chục năm không gặp người ngoài, tướng mạo cũng chỉ là thân xác chốn trần tục, gặp hay không cũng như nhau. Ta không tin ngươi mạo hiểm lên đảo chỉ vì muốn trông thấy ta.”



Giang Thần lặng yên cầm tay ta, kín đáo bóp chặt.



Ta không hiểu ý hắn, vì vậy quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, nheo mắt, lẳng lặng nhìn Mộ Dung Tiếu chăm chú, như thể hành động bóp tay ta chỉ là một phút vô ý.



Giang Thần mỉm cười: “Tiền bối, tiểu Mạt đến thật ra là muốn hỏi về thân thế của muội ấy.”




“Thân thế?”



“Đúng vậy, khóa vàng kia là Mộ Dung Cung chủ tặng cho, chắc Mộ Dung Cung chủ cũng biết thân thế của tiểu Mạt.”



“Về chuyện đó… khóa vàng này đúng là của ta, nhưng thân thế của nó thì ta không thể trả lời.”



Ta ngẩn người! Thái độ và giọng điệu của bà như không nhận ra ta, tim ta như bị đâm một nhát thật mạnh, trước đó chỉ là đứng chơi vơi bên bờ vực, giờ đã là rơi xuống vực sâu nghìn trượng.



Giang Thần chắp tay nói: “Vậy chúng ta xin cáo từ, nếu có làm phiền xin tiền bối tha thứ.”



Hắn kéo tay ta, thì thầm: “Tiểu Mạt, chúng ta đi thôi.”



Ta yên lặng gật đầu. Không ngờ bà lại lạnh lùng xa cách như thế, một bầu tâm sự không nói được lời nào. Mẹ con coi nhau như người xa lạ, liệu có phải chuyện đau xót nhất thế gian?



Ta cười khổ nói một câu “Xin lỗi vì đã quấy rầy”, mục đích của ta rất đơn giản, nếu ta là con gái của bà, nếu bà chịu đưa ta nửa bộ Trọng Sơn kiếm pháp, vậy ta sẽ thay mặt nhà họ Giang xin nốt nửa bộ còn lại, thật quá ngây thơ.



“Đảo Lưu Kim đã mấy chục năm không có khách viếng thăm, hai vị đường xa đến đây, ăn một bữa rồi hãy đi.”



Ta và Giang Thần đồng thanh lên tiếng khước từ, không ngờ bà ấy lại nói: “Rượu và đồ ăn đã chuẩn bị đầy đủ, hai vị chắc đã thưởng thức nhiều món sơn hào hải vị, hôm nay xin mời hai vị hai món đặc biệt.”



Còn chưa dứt lời, đã có mấy cô gái lần lượt đi vào, dọn lên hai món ăn một bầu rượu. Sau đó, một người đàn ông từ ngoài điện đi vào, dáng người rắn rỏi, đeo mặt nạ nửa mặt màu vàng kim, không nhìn ra tuổi.



“Đây là Chu Hộ pháp, ta không uống được rượu, đặc biệt gọi hắn đến tiếp đãi vị thiếu hiệp này.”



“Không dám nhận, ta cũng không uống được rượu.” Giang Thần mỉm cười từ chối khéo.



Chu Hộ pháp nhếch môi: “Đến, mời ngồi.”



Dứt lời, hắn và Mộ Dung Tiếu ngồi xuống trước, ta kiên trì cùng Giang Thần ngồi xuống, thị nữ đứng sau Mộ Dung Tiếu nhấc lồng che lên, ta nhìn vào thiếu chút nữa là nôn tại chỗ.




Một đĩa là châu chấu, một đĩa là nhộng!



Mộ Dung Tiếu không nhanh không chậm nói: “Món này tên ‘Thăng quan tiến chức’. Món này tên ‘Mạnh nhất ba quân’. Đây là quy củ lão Cung chủ đặt ra, phàm là khách đến Kim Ba Cung đều phải ăn mới được đi, để lấy hên cho khách đường xa. Nhị vị, mời.”



Ta thật sự không ăn được mà cũng không dám ăn.



Mộ Dung Tiếu cười lạnh: “Nhị vị sợ có độc sao?”



Giang Thần vội cười nói: “Không phải.”



Mộ Dung Tiếu gắp một con châu chấu, sau đó lại gắp một con nhộng, lần lượt ăn xong, ta nhìn bà ấy bất động thanh sắc bình thản ung dung nuốt xuống, dịch vị trào ngược lên tận cổ họng.



“Nhị vị cứ tự nhiên, ăn xong ta cũng không tự mình tiễn hai vị rời đảo được. Chu hộ pháp, lát nữa để Thanh phu nhân tiễn khách.”



Mộ Dung Tiếu chậm rãi ra khỏi điện, Chu Hộ pháp ôm tay nhìn chúng ta. Ánh mắt hắn xuyên qua mặt nạ vàng nhìn ta chăm chăm, khiến ta phải sợ hãi.



“Đây là rượu ủ đặc biệt của đảo, mời!”



Giang Thần cười yếu ớt: “Chu hộ pháp, ta không uống được rượu.”



Chu hộ pháp không hề bị tác động, rất phối hợp rót hai chén rượu đặt trước mặt ta và Giang Thần.



“Uống xong bầu rượu này, ăn hết hai đĩa thức ăn này, Thanh phu nhân sẽ lập tức tiễn nhị vị rời đảo, ta kính trước một chén!”



Hắn ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.



Giang Thần chần chừ một chút, cũng uống cạn chén trước mặt, sau đó lại cầm chén của ta: “Nàng không uống được rượu, ta uống thay nàng.”



“Được.”



Chu hộ pháp lại rót mấy chén.




Giang Thần đối ẩm cùng hắn, khác nhau ở chỗ, Giang Thần uống thay cả phần ta nên gấp đôi lượng của Chu Hộ pháp. Ta âm thầm lo lắng, không biết rượu này có vấn đề gì không, nhưng thấy Chu hộ pháp uống từ chén này đến chén khác, ta cũng yên tâm hơn một chút.



Chẳng mấy chốc đã hết rượu, Chu hộ pháp đứng lên nói: “Nhị vị dùng xong thức ăn là có thể rời đi.”



Dứt lời, hắn nhàn nhã rời bàn, trong điện chỉ còn lại ta và Giang Thần. Ta âm thầm lo âu, nhìn tư thế này, không bắt chúng ta uống hết rượu, ăn hết thức ăn sẽ không để chúng ta đi, đấy gọi là đạo đãi khách gì chứ? Việc ông ngoại làm thật khiến người khác khó mà tán thành cho nổi.



Giang Thần gắp một con châu chấu đặt trước mặt ta: “Tiểu Mạt, muội có ăn được không?”



Ta rụt cổ, sợ phát run, ta không ăn, vĩnh viễn cũng không muốn ăn.



Giang Thần thở dài: “Ta nằm mơ cũng không nghĩ, mình lại có ngày bị bắt ăn thứ này, đúng là …”



Hắn là thiếu gia sống xa hoa xa xỉ, món cá từ sông Ô Tô Lý vạn dặm xa xôi cũng từng thưởng thức, làm sao nghĩ được tình cảnh hôm nay? Ta áy náy nhìn hắn.




Hắn nhắm mắt, cau mày gắp châu chấu vào miệng.



Ta vội nói: “Đừng ăn!”



“Không ăn, không đi được. Muội cảm thấy chúng ta xông ra đào tẩu liệu có xong không, hay ăn mấy thứ này để rời đi dễ dàng hơn?”



Lòng ta thầm nghĩ, tất nhiên cách sau hơn.



Ta lo sợ thì thầm: “Liệu có độc không?”



“Chắc là không, vừa rồi ta thấy Mộ Dung Cung chủ ăn cả hai món.”



Ta cắn răng nói: “Nhưng muội không dám ăn, nếu phải ăn những thứ này, suốt đời này muội ăn gì cũng không thấy ngon.”



Giang Thần thở dài, bất đắc dĩ cau mày: “Tiểu Mạt, muội cũng thấy rồi đấy, chúng ta không ăn thì vô phương thoát thân, xem ra, ta đành thay muội ăn hết.”



Ta cảm động nhìn hắn, quả nhiên là đại trượng phu, trách nhiệm đầy mình. Hắn cau mày, nuốt hết hai đĩa thức ăn, may là không nhiều lắm, mỗi loại chỉ có hơn mười con.



Sau khi Giang Thần ăn xong, ta cũng không dám nhìn hắn .



Giang Thần nhăn nhó uống trà, nghiêm mặt nói: “Tiểu Mạt, ta thay muội chịu bao nhiêu đau khổ, muội có hay biết không? Nửa đời còn lại muội phải chịu trách nhiệm với ta, không được phụ lòng ta.”



Ta thấy mềm lòng, cúi đầu không nói. Đều là ta liên lụy hắn, vừa nghĩ đến trong dạ dày hắn giờ toàn châu chấu và nhộng, ta thật thấy hổ thẹn.



“Chúng ta nhanh đi thôi.” Ta hạ quyết tâm, sau này có chết cũng không quay lại nơi này.



Không ngờ, Giang Thần vừa đi ra đến cửa điện, đột nhiên hai chân mềm nhũn, ôm bụng gập người.



“Huynh làm sao vậy?”



“Ta đau bụng.” Hắn vã mồ hôi đầy trán, giọng nói run rẩy.



Ta cuống quít đỡ hắn, thấy ớn lạnh, chẳng lẽ hai đĩa thức ăn kia có độc? Nhưng ta cũng tận mắt nhìn Mộ Dung Tiếu ăn cả hai, rượu kia Chu Hộ pháp cũng uống không ít, rốt cuộc là tại sao chứ?



Nhìn Giang Thần đau đớn, ta vừa cuống lại vừa sợ, lòng loạn như ma.



“Hắn trúng ‘Suốt đời biệt ly’.”



Cùng câu nói lạnh lùng của Thanh phu nhân là sự xuất hiện của Chu Hộ pháp.



Chu Hộ pháp một thân hắc y, mặt nạ vàng lóe sáng dưới ánh mặt trời, thần bí mà quỷ dị.



“Suốt đời biệt ly là cái gì?”



“Ah, là độc dược do lão Cung chủ nghiên cứu chế tạo, là hỗn hợp của hai loại thuốc bột, dùng riêng biệt từng thứ thì không sao, dùng chung thì mất mạng, vì thế gọi là ‘Suốt đời biệt ly’. Tên này rất ý nghĩa, một là để chỉ hai loại thuốc bột này không thể dùng chung, nếu không chính là độc dược trí mạng, ý nghĩa còn lại, chính là trúng độc này thì sẽ ‘Suốt đời biệt ly’ với người yêu dấu."