Nhìn gương mặt thiên sứ của Bạch Tố Mai, lông mi dài run run, đôi môi mềm mại đỏ mọng đang phun ra nuốt vào dương vật mình, Lạc Thần thoải mái vuốt ve mái tóc mượt màu trắng bạc của nàng.
Chẹp chẹp!!
Cái lưỡi nhỏ nhắn của nàng cuốn lấy thân côn thịt cứng rắn, tỉ mỉ chăm sóc. nó như một bảo vật trân quý nhất.
“Ủy khuất cho nàng rồi” Lạc Thần trong lòng thương tiếc nói, nàng đang tận tình phục vụ để hắn giao hoan cùng nữ nhân khác.
Bạch Tố Mai lập tức truyền âm: “Thiếp rất hạnh phúc, nếu không có chàng đã không có Tố Mai như hôm nay, hơn nữa Cơ Băng tỷ cần chàng hơn thiếp lúc này”
Lạc Thần trong lòng cảm động, xem ra ông trời đối với hắn không quá tệ, để hẳn xuyên đến thế giới này và gặp được mấy người các nàng, ai cũng là bảo bối của hắn.
Cảm nhận dương vật Lạc Thần đã căng cứng hết cỡ, miệng nhỏ Bạch Tố Mai phồng lên tròn vo, nàng hé miệng nhả ra côn thịt ướt đẫm nước.
Xoay người ngồi dậy, Bạch Tố Mai tiến đến thân thể Cơ Băng, dùng tay tách hai chân thon dài trắng muốt của nàng ra, để lộ khe thịt ẩm ướt hồng hào, các thớ thịt đỏ bên trong như mời gọi người thám hiểm.
“Chủ nhân, mau tiến vào, thiếp giúp chàng” Tố Mai nhìn Lạc Thần cười nói, chỉ chỉ vào âm đạo Cơ Băng đang hé mở.
Nhìn khe âm đạo mê người của nữ tử còn hôn mê, Lạc Thần biết đã đến lúc.
Côn thịt ướt đẫm nước miếng của Tố Mai được nhắm ngay khe thịt đã trơn bóng dính đầy dâm thủy.
Lạc Thần dùng hông thúc mạnh. Ót
Âm thanh lúc cán vang lên, lớp màn mỏng manh xé nát, tiên huyết chảy dài trên bắp đùi mềm mại.
Thân thể Cơ Băng run nhẹ, mày liễu hơi cau lại, bất quá ngay cả âm thanh rên rỉ cũng không phát ra.
Lạc Thần lúc này sung sướng dồn lên đến não, dương vật được các nếp thịt mềm bóp chặt, cảm nhận sự trơn tuột, lầy lội bên trong nàng khiến hắn không nhị được hừ một tiếng thoải mái.
Bất quá chứng kiến biểu hiện của Cơ Băng, Lạc Thần cau mày, thương thế nàng quả thật nghiêm trọng, ngay cả khi lần đầu giao hợp cũng không có quá nhiều phản ứng, chỉ là chức năng cơ thể vẫn làm đúng nghĩa vụ của nó, làn da ửng hồng, đầu núm vú cương cứng vươn cao, khe thịt ướt đẫm hút lấy dương căn nam nhân.
Cảm nhận nơi tư mật chặt chế kết hợp, Lạc Thần nhắm mắt lại, hồn lực của hắn lập tức tiến vào thăm dò linh hồn nàng, hắn muốn kiểm tra thương thế của nàng một cách trực tiếp nhất.
Chốc lát sau, chỉ thấy chân mày Lạc Thần ngày càng cau lại, gương mặt anh tuấn hơi khó coi, bời vì linh hồn bên trong Cơ Băng đã mờ nhạt đến cực điểm, thậm chí có dấu hiệu tán loạn, nếu không nhờ giường ngọc ôn nhưỡng có lẽ đã sớm hồn phi phách tán.
Tình huống so với Yên Sương Nhi trước đó nghiêm trọng hơn nhiều lắm.
Nghĩ tới đây, hắn không tiếp tục chần chờ nữa, điều động toàn bộ hồn lực hiện có, thông qua nơi tư mật cuồn cuộn tiến vào thân thể nàng.
Điều khiển linh hồn thâm nhập thân thể người khác là một hành động mạo hiểm vô cùng, nếu bị đối phương chống cự sẽ có hai trường hợp xảy ra.
Nếu linh hồn Lạc Thần mạnh hơn, hắn sẽ có thể tùy thời cắn nuốt linh hồn nàng để gia tăng thực lực, hoặc khống chế linh hồn nàng, biến nàng thành khôi lỗi của hắn.
Trường hợp khác nếu linh hồn Cơ Băng ngang bằng Lạc Thần, và nàng kịch liệt chống trả, sẽ dẫn đến cả hai lưỡng bại câu thương.
Tuy nhiên lúc này linh hồn Cơ Băng yếu ớt đến cực hạn, đương nhiên không có trường hợp chống trả xảy ra, mà Lạc Thần đương nhiên sẽ không hại nàng.
Khoan đã...
Nghĩ đến hai trường hợp trên, Lạc Thần sắc mặt bắt đầu âm trầm, trong lòng dâng lên một cổ lửa giận.
“Không sai, nàng là bị kẻ khác cưỡng ép thăm dò linh hồn, trong lúc chống trả dẫn đến trọng thương, hơn nữa linh hồn người kia cường đại hơn, vì thế Cơ Băng là người chịu thiệt”
Kim Nhi lúc này cũng lên tiếng xác nhận suy đoán của Lạc Thần là chính xác.
“Khốn khiếp, rốt cuộc là kẻ nào?”
Lạc Thần trong lòng thầm mắng, mặc dù có thể nói nhờ đối phương mà hắn gặp tỷ muội các nàng, bất quá nghĩ đến nàng bị tổn thương nghiêm trọng khiến
hắn giận dữ phi thường.
Lạc Thần là người bao che thân nhân đến cực hạn, hắn đã xem Cơ Băng là người đàn bà của mình, kẻ nào động đến đều phải chết.
Bất quá hiện tại không phải lúc tức giận...
Hít sâu một hơi, linh hồn Lạc Thần đã hoàn toàn thâm nhập thân thể Cơ Băng, nơi tư mật vẫn luôn gắn kết chặt chẽ.
Ý niệm vừa động, vô số kinh văn cổ xưa được khắc trên linh hồn bắt đầu phát sáng, mà linh hồn hắn cũng truyền hồn lực sang linh hồn yếu ớt của nàng.
“Bất Hủ Diễn Sinh Kinh - Luyện Hồn”
Khác với những lần thôn phệ linh hồn của người khác, lần này Lạc Thần chủ động xuất ra hồn lực của mình cho linh hồn Cơ Băng thôn phệ.
Hai thân ảnh trần truống quấn quít, một trên một dưới, bắt đầu quá trình trị liệu...
Bên cạnh đó, Bạch Tố Mai xuất ra một quyển sách, chính là Đồng Tâm Kiếm Pháp hắn đưa cho nàng, bắt đầu xem xét tu luyện.
Ngoại giới.
Trong một hang động cách Linh Vũ Thành rất gần, một lão giả thân hình gầy gò đang đã tọa tu luyện, gương mặt phủ đầy lệ khí, xung quanh hắn là ba cổ thi thể kho héo nằm trên mặt đất, loáng thoáng có thể thấy từng tia hoảng sợ đến cực độ trên gương mặt họ.
Hiển nhiên trước khi chết đã nhận lấy điều gì đó kinh khủng.
Lão già gầy gò này chính là Huyết Linh Tông tam trưởng lão - Huyết Thường.
Kẹt ở bình cảnh Luyện Hư Trung Kỳ hồi lâu, Huyết Thường sẽ không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để đột phá, vốn dĩ đến Đấu gi: ¡ chỉ để cạnh tranh Thiên Cấp vật phẩm, nhưng không ngờ ngoài ý muốn gặp được quan tài thần bí kia.
Sống đã vô số năm, có rất ít thứ lọt mắt Huyết Thường, đương nhiên kiến thức. của hắn cũng rộng rãi vô cùng, tuy nhiên quan tài kia hắn lại nhìn hoàn toàn không thấu.
Điều đó khiến Huyết Thường vừa mừng lại vừa sợ, hy vọng chiếm lấy quan tài nghiên cứu từ đó tìm ra cơ duyên đột phá.
Vì thế mặc dù Phàm Không Hòa Thượng đã sớm mất kiên nhãn rời đi, tuy nhiên hắn vẫn kiên trì ẩn núp nơi này chờ đợi, hắn không tin tiểu tử kia cả đời không rời Linh Vũ Thành.
Đang luyện hóa từng tia khí huyết của ba Nguyên Anh Tu sĩ còn sót lại, Huyết Thường thỏa mãn chép miệng.
Đột ngột, vô thanh vô tức. Một kẻ hở hư không nứt ra.
Bóng đen uyển chuyển quỷ mị xuất hiện, vô biên linh lực ngưng tụ nơi bàn tay, một chưởng đập mạnh vào đầu Huyết Thường.
Tuy nhiên một Luyện Hư kỳ đương nhiên không dễ bị đánh lén như vậy. “Kẻ nào?”
Bên trong đóng khói bụi mù mịt, thân ảnh Huyết Thường chật vật bay ra, sau lưng là một hắc ảnh áo choàng đen phủ kính toàn thân truy đuổi.
“Hừ, xem ta là con chuột sao? Huyết Âm Trảo” Huyết Thường giận giữ, bàn tay khô gầy nâng lên, vô số huyết vụ cấp tốc gia trì, hình thành cặp trảo sắc nhọn hướng người áo đen vồ tới.
Trước thế công sắc bén của Huyết Thường, người áo đen bình thản vô cùng, một màn hỏa diễm đã nhanh chóng bao trùm thân thể hắn.
“Hỏa linh căn?” Huyết Thường sắc mặt khó coi, huyết tu như hắn sợ nhất các loại thuộc tính có khả năng ăn mòn phá hủy cao.