“Muốn kết giao?” Lạc Thần hơi kinh ngạc nhìn hai biểu huynh muội trước mắt.
“Không sai, chứng kiến huynh đài uy vũ vượt cấp chiến đấu, tiểu đệ ngưỡng mộ vô cùng, hy vọng được cùng nhau bàn luận tu chân chỉ đạo” Lý Lân chắp tay khiêm tốn nói.
Mà Lý Trúc Loan đứng bên cạnh hẳn cứ ngại ngùng vò tay áo, thỉnh thoảng lén liếc nhìn Lạc Thần, thấy hắn keo tay hai nữ tử trong con mắt xinh đẹp của nàng xẹt qua một tia mất mát.
Lạc Thần cũng chẳng phải người kiêu ngạo, người ta đã khách khí như vậy hắn cũng khó chối từ, bất quá nghĩ đến Cơ Băng trong cơn nguy kịch, hắn trầm ngâm nói:
“Tại hạ hiện tại có việc gấp không tiện, tuy nhiên ta hiện đang trú tại Quân Lâm khách sạn, hai vị nếu có rãnh cứ đến tìm ta trong thời gian tới”
Mà Lý Lân huynh muội nghe Lạc Thần nói thế cũng không thất vọng, trái lại hớn hở ra mặt nói:
“Vậy tốt quá, vừa hay chúng ta cần tìm nơi ở, sản tiện đến Quân Lâm khách sạn thuê phòng luôn, trước hết thu xếp một số thứ, dự là hôm sau sẽ chuyển đến”
“Càng tốt, hiện tại chúng ta về trước vậy, hẹn gặp lại” Lạc Thần gật đầu cười chắp tay nói, kéo hai nữ rời đi, Trần Giang vẫn lếo đẻo theo sau.
Nhìn bóng lưng mấy người Lạc Thần gấp gáp rời đi, Lý Trúc Loan cắn cắn môi, muốn nói gì nhưng lại không thốt ra miệng.
Lý Lân nhìn biểu hiện của biểu muội mình từng ngưỡng mộ, hản ra vẻ trãi đời ủi Cường giả nha, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, biểu muội không cần quá mức buồn rầu, với nhan sắc của muội nhất định sẽ được làm chính thê!”
“Phì, ngươi mới là chính thê, cả nhà ngươi là chính thê” Lý Trúc Loan hai má nóng bừng, mặt đỏ đến tận mang tai, tức giận dậm chân mắng.
“Lý sư muội” Một âm thanh ôn hòa chợt xen vào đối thoại của bọn hắn.
Chỉ thấy một thiếu niên có mái tóc xanh lục thong dong đi tới, gương mặt anh tuấn hướng Lý Trúc Loan mừng rỡ nói: “Thật tốt quá, không ngờ gặp sư muội ở đây, Đấu giá hội mua được đồ tốt chứ?”
“Ra mắt Mộc Hào sư huynh” Lý Trúc Loan nhìn thấy thiếu chủ của Thiên Mộc Tông, cũng là đồng môn sư huynh của mình, lịch sự thi lễ nói, trong lòng thầm nghỉ hoặc kẻ này sao lại không dự Đấu giá hội.
Nàng mặc dù mới gia nhập Thiên Mộc Tông 3 năm, bất quá danh tiếng của vị sư huynh này có thể nói là như sấm bên tai, là thiên tài xuất sắc nhất của môn phái, tuy nhiên nàng lại không có hảo cảm với người này, Lý Trúc Loan tại tông môn nghe được không ít sư tỷ muội bị kẻ này phụ bạc tình cảm.
Hơn nữ sư phụ nàng cũng thường xuyên căn dặn hạn chế qua lại với Mộc Hào, vì thế mặc dù cùng một tông môn nhưng cả hai rất ít gặp mặt, có thể nói là thoáng nhận biết mà thôi.
#W¡ này là?” Mộc Hào nhìn Lý Lân dò hỏi, nhìn người này đi cùng sư muội của mình, trong mắt hắn lóe lên một tia dữ tợn rất khó phát giác.
“Đây là biểu ca của ta, Lý Lân” Lý Trúc Loan lên tiếng giới thiệu nói.
“Tiểu tử Lý Lân ra mắt Mộc thiếu chủ, tại hạ nghe danh thiếu chủ, ngưỡng mộ đã lâu” Lý Lân lúc này hai mắt sáng lên, cúi người hướng Mộc Hào lấy lòng nói, hiển nhiên đối phương với thận phận thiếu chủ Thất Cấp thế lực đáng để hắn nịnh bợ.
“Ð, Lý huynh đệ là thân nhân của sư muội vậy chẳng khác nào thân nhân của †a, xin đừng khách khí” Mộc Hào lời nói kị Lý Lân đầy mặt vui mừng, định tiết tục lôi kéo làm quen, trong lòng thầm nghĩ phải cố gắng thân thiết người thiếu chủ Thiên Mộc Tông này.
Lý Trúc Loan trong lòng đang rối chuyện Lạc Thần, không có hứng thú với Mộc Hào chút nào, nàng hơi thi lễ nói: “Sư huynh cứ tiếp tục thong thả, huynh muội chúng ta có việc gấp cần giải quyết”
Nói xong xoay người lôi kéo Lý Lân định rời đi.
“Biểu muội làm gì thế? Khó khăn lắm mới có cơ hội hàn huyền cùng thiếu tông chủ, làm sao có thể thất lễ như vậy?” Lý Lân cau mày lên tiếng trách cứ, một mặt xu nịnh nhìn Mộc Hào, trong lòng thầm so sánh hắn và Lạc Thần.
“Hừ, ngươi đi mà hàn huyên, ta thật sự có việc” Lý Trúc Loan trong lòng thất vọng tên biểu ca này, rõ ràng hám tài ra mặt, nghĩ đến đây nàng không biết tên này có thật tâm kết giao bằng hữu với Tiểu Thần công tử hay không đây?
Nhìn bộ dạng Lý Trúc Loan kiên quyết, Mộc Hào trong lòng phẫn nộ, thầm mắng tiện nhân, ngoài mặt ra vẻ không sao ôn hòa nói:
“Nếu sư muội có việc ta cũng tiếp tục không làm phiền, bất quá sư huynh vừa đến Linh Vũ Thành, còn chưa có nơi tá túc, hy vọng được sư muội chỉ điểm!”
“Vậy sao? thật tốt quá, chúng ta vốn định chuyển đến Quân Lâm khách sạn, thiếu chủ không ngại có thể cùng nhau tiến đến” Lý Lân hớn hở mừng rỡ lôi kéo.
Lý Trúc Loan cau mày, tên này đúng là hết thuốc chữa, nàng giậm lấy bàn chân nhỏ nhắn, lập tức rời đi.
“Không thành vấn đề, chúng ta đi cùng nhau!” Mộc Hào ánh mắt lóe lên, ôn hòa cười nói.
“Ngươi thật có tiếng tăm nha, được tiểu mỹ nhân tìm đến tận cửa, thật hâm mộ a” Tân Mộng Ảnh nhéo hông Lạc Thần, với ánh mắt của nàng đương nhiên nhận ra thiếu nữ gọi Lý Trúc Loan kia có hảo cảm với người này.
“Nàng mang ta trở về khách sạn cho nhanh! Cơ Băng tình huống gấp lắm rồi” Lạc Thần trong lòng cười khổ đánh trống lãng, hắn cũng không ảo tưởng đến mức nghĩ người ta vừa gặp mặt đã thích mình, chắc chỉ đơn thuần hâm mộ thực lực của mình mà thôi.
“Hừ, Tố Mai bám chặt lấy tỷ” Tân Mộng Ảnh cũng biết cứu người quan trọng, nàng nhìn Bạch Tố Mai ra hiệu, lại năm lấy tay Lạc Thần, linh lực toàn thân vận
chuyển.
Vèo.
Ba thân ảnh biến mất trên đường cái, Trần Giang ngơ ngác cười khổ, đành phải cuốc bộ trở về, bất quả nghĩ đến Thổ Sư Thuẫn lần này được công tử mua cho, trong lòng đắc ý, miệng huých sáo vi vu.
Trong Quân Lâm khách sạn, Lạc Thần và Tố Mai đã cùng lúc tiến vào Linh Giới Châu, Tân Mộng Ảnh cũng biết bên trong sắp xảy ra chuyện gì nên đỏ mặt không thèm vào.
Bạch Tố Mai mặc dù gấp gáp muốn giao phối cùng công tử, bất quá nghĩ đến tình huống của Cơ Băng nên ngoan ngoãn đứng im một bên.
Lạc Thần cưng chiều vuốt ve gương mặt nàng, lúc này mới bước đến giường ngọc đã thu vào trước đó.
Bên trên giường ngọc, giai nhân có gương mặt tuyệt trần y hệt Cơ Nhã vẫn yên tĩnh nằm đó, cường giả Hóa Thần Viên Mãn vẫn không chịu nổi việc linh hồn bị thương nghiêm trọng.
Nhìn ngắm ngọc thể mê người của giai nhân thoáng chốc, Lạc Thần ý niệm vừa động, một quyển thần thánh trang nghiêm ngọc bội xuất hiện, bên trên điêu khắc lấy một vị tiên nữ trần như nhộng, bất quá xung quanh nàng có một cự long hùng dũng uốn lượng bao phủ, che lắp toàn bộ cảnh xuân, cao quý đến cực điểm.
“Long Tiên Thánh Điển a, hy vọng không để ta thất vọng”
Lạc Thần cắn lấy đầu lưỡi, một ngụm tiên huyết phun lên ngọc bội, vô biên đại hãi tin tức tràn vào não hắn.
“A” Lạc Thần bất chợt thét thảm.