“Không được” Tần Mộng Ảnh đứng dậy hét lớn, nhìn sang người áo đen trợn mắt hung dữ nói:
“Ngươi điên rồi? Có biết Đồng Sinh Cộng Tử khế ước có ý nghĩa gì không?” Người áo đen không cam lòng yếu thế, nghiến răng:
“Đương nhiên là biết, nếu không phải vì thân nhân của mình, sao ta phải ký kết loại khế ước đó?”
Lạc Thần không hiểu ra sao, hỏi thăm Kim Nhi.
“Đồng Sinh Cộng Tử là loại khế ước có tính ràng buộc cực cao, phải do 2 bên tình nguyện thực hiện, sau khi ký kết, chỉ cần một người chết đi người kia cũng theo chôn cùng, có thể nói là nhất xác lưỡng mạng” Kim Nhi luyên thuyên giải đáp.
Lạc Thần giật mình, hắn và người áo đen chỉ mới gặp mặt lần đầu, không ngờ đối phương lại có ý nghĩ quyết liệt như vậy.
Bất quá trong lòng Lạc Thần khâm phục vô cùng, vì người thân của mình mà ngay cả an nguy bản thân cũng kéo vào, tại tu chân giới này quả thật vô cùng hiếm có.
Mà lúc này Tần Mộng Ảnh và người áo đen đã có dấu hiệu bạo tẩu, cả hai trừng mắt nhìn, linh lực trong cơ thể tùy thời có thể bộc phát.
Lạc Thần thầm hô hỏng bét, kéo cánh tay Tân Mộng Ảnh ôn hòa nhưng chân thành nói:
“Nếu đặt trường hợp nàng là người bị thương, ta cũng sản sàng dùng tính mạng đặt cược nếu người khác có thể cứu nàng”
Tần Mộng Ảnh trong lòng mềm nhũn, thu hồi khí thế, quay đầu nhìn hắn cau mày nói:
“Ngươi đã quyết định? Có biết Đồng Sinh Cộng Tử ý vị như nào chứ?”. Lạc Thần gật đầu, nhìn người áo đen thán phục: “ vì biết nên ta mới bằng lòng ký loại khế ước này, có thể vì thân nhân của mình hy sinh lớn như vậy, tại hạ rất
khâm phục”
Nghe Lạc Thần chân thành nói, người áo đen ánh mắt hơi đổi, bất quá vẫn hừ nói:
“Hừ, đừng tưởng nói hay như vậy, 2 năm sau nếu muội muội ta xảy ra chuyện không may, ta lập tức tự bạo kéo theo ngươi chôn cùng”
Lạc Thần cười khổ gật đầu, đây chính là nguyên nhân người này muốn ký khế ước với hắn, bất quá mạng liền mạng với một Luyện Hư Kỳ thấy thế nào cũng
không lỗ vốn.
“Muội muội ngươi?” Bạch Tố Mai chú ý đến lời nói của người áo đen, lên tiếng hỏi.
“Không sai, Tam giai hậu kỳ đã có thể hóa hình, lại ký kết khế ước với người này, haha xem ra nếu ta tự bạo sẽ kéo theo cả 2 mạng” Người áo đen đánh giá
Bạch Tố Mai lên tiếng nói.
“Được rồi, ít nhất tại hạ có quyền biết người sắp Đồng Sinh Cộng Tử với mình là ai đúng chứ?” Lạc Thần trêu chọc nói.
“Hừ”.
Người áo đen ngạo kiều hừ một tiếng, trước ánh mắt của mấy người Lạc Thần, tháo ra áo choàng và mặt nạ.
Chợt ánh mắt mấy người đều xuất hiện vẻ kinh diễm.
Tóc mượt như thác, mắt phượng môi đỏ, da trắng tựa tuyết, nữ tử này chỉ mặc lam sắc cung trang bình thường nhưng vẻ đẹp tạo cho người khác cảm giác như muốn nghẹt thở.
Gương mặt cực độ xinh đẹp còn chứa nét lạnh lùng cự tuyệt người ta ngoài nghìn dặm càng khiến nàng ta cao quý thanh nhã, như tiên nữ từ trên trời cao xuống nhân gian, cặp mắt lạnh lùng cao ngạo nhưng sâu bên trong chứa một tia nồng ấm.
“Lại xuất hiện tiên tử sao?” Trần Giang thất thần lẩm bẩm, mà Tần Mộng Ảnh cũng hơi ngạc nhiên nhìn mỹ nhân nhìn qua trạc tuổi với mình này..
Trong trí nhớ của nàng hầu như không biết đối phương là ai, rất có thể xuất thân từ đại lục khác, bất quá cũng không dò hỏi.
“Có thể ký kết khế ước với mỹ nhân cũng không tồi” Lạc Thần nhếch miệng cười hỏi: “Ta gọi Lạc Thần, nàng tên là gì?”
Nữ tử hơi nhiếu mày, bất quá vẫn lạnh lùng đáp: “Cơ Nhã”
“Ta cần xem xét tình huống muội muội nàng trước khi ký khế ước” Lạc Thần đề nghị, hắn sợ đối phương bị thương nặng hơn dự kiến của mình.
“Không thành vấn đề” Cơ Nhã hơi gật đầu, bàn tay vừa lật, trong căn phòng lập tức xuất hiện một cái giường ngọc lớn.
Bên trên là một nữ tử có diện mạo y đúc Cơ Nhã, thậm chí tuổi tác cũng không mấy khác biệt, chỉ là gương mặt tuyệt mỹ lúc này tái nhợt, lông mày cau lại khiến người ta đau lòng.
“Các nàng là tỷ muội sinh đôi?” Lạc Thần hơi đánh giá nữ nhân sắp tới của mình trên giường ngọc, trong mắt xuất hiện vẻ nhu hòa, nhớ lại tình huống khi đó của Yên Sương Nhi, cũng khá giống bây giờ.
“Không sai, tên nàng gọi Cơ Băng” Cơ Nhã cưng chiều vuốt ve máy tóc của muội muội, nhìn sang Lạc Thần lạnh lùng nói: “Hai năm sau, khi sự việc kết thúc, hy vọng ngươi có thể cắt đứt quan hệ với muội muội ta”
Lạc Thần cau mày, trừng mắt nhìn nàng bá khí nói: “Một ngày thuộc về ta, cả đời là nữ nhân của ta, huống hồ dù ngươi có là tỷ tỷ nàng cũng không thể thay nàng quyết định!”
Cơ Nhã giận dữ, bất quá nghĩ đến tình huống nguy kịch của muội muội, nàng thở dài thơm ngát nói: “Lúc đó nếu muội muội chấp nhận ngươi, ta cũng không có ý kiến, bất quá
nếu nàng không muốn, ta mong ngươi không bám lấy nàng”
“Không thành vấn đề” Lạc Thần tự tin nói, hắn cũng không tin hai năm thời gian mình không thể đoạt trái tim người phụ nữ.
“Có thể ký khế ước chưa? ” Cơ Nhã lạnh lùng hỏi, nhìn thiếu niên này tự tin như ăn chắc muội muội khiến nàng khó chịu.
Lạc Thần gật đầu.
Cơ Nhã cũng không chần chờ, tay ngọc kết lấy ấn pháp huyền ảo, theo đôi môi tuyệt mỹ của nàng không ngừng niệm lấy khẩu quyết trang nghiêm, chợt giữa cái trán trơn bóng bay ra một tia hồn phách nhỏ có bộ dạng y hệt Cơ Nhã.
Linh hồn bổn nguyên.
Đây là loại linh hồn trọng yếu nhất của tu sĩ, mặc dù trước mắt Cơ Nhã chỉ điều động một tia, bất quá nếu ở đây có người ra tay công kích nó cũng khiến nàng trọng thương.
Tuy nhiên với nhân phẩm của mấy người Lạc Thần đương nhiên sẽ không làm thế, chỉ thấy Lạc Thần cũng điều khiển một tia linh hồn bản nguyên của mình xuất hiện, lơ lửng trên không bắt đầu hòa nhập với tia linh hồn của Cơ Nhã.
Hai tia linh hồn lấy tốc độ châm chậm hòa vào nhau, hai người đồng thanh nói:
Cơ Nhã trong lòng run lên, lạnh lùng nói: “Bớt ba hoa đi, đưa ngươi thứ này”
Chỉ thấy nàng ném một vòng tay cho Lạc Thần xong nói tiếp: “Nó có thể chứa đựng người sống, để dễ dàng mang theo muội muội ta”
Lạc Thần cười lắc đầu ném trả lại cho nàng nói: “Ta cũng có loại hàng này, nàng không cần lo xa”
Cơ Nhã hơi ngạc nhiên, bất quá vẫn gật đầu.