Bá Chủ Thiên Hạ

Chương 70: Cái gì quỷ?




“90 Cực phẩm linh thạch”

Đột nhiên một thiếu niên Kim Đan tu sĩ báo giá, bên cạnh hắn cũng có một già một trẻ, đội hình không thua kém gì Hàn gia, ba người ánh mắt đắc ý nhìn Hàn Minh, Hàn Liệt.

“Hừ, Ngụy gia” Hàn Liệt hừ lạnh, Ngụy gia cũng là một cái Thất Cấp gia tộc, có xung đột không nhỏ với Hàn gia bọn hắn, thiếu niên kia chính là đệ tử của Ngụy gia, hiển nhiên muốn chọc tức bọn họ.

“100 Cực Phẩm linh thạch” Hàn U cắn răng, mặt mũi này nhất định phải tìm trở về, Băng Sát Kiếm vốn là của Hàn gia, dù ra giá cao cũng phải mang nó trả về.

“120 Cực Phẩm linh thạch” Đám người Ngụy gia đắc ý ra giá, nhìn vẻ mặt như ăn phân của ba người Ngụy gia, bọn họ càng thấy dễ chịu.

“130 Cực phẩm linh thạch, hừ nếu ngươi còn báo giá chúng ta cho ngươi luôn” Hàn U phẫn nộ, giọng già nua khàn khàn nói.

Mà lúc này đám người Ngụy gia cũng im lặng, hài hước nhìn Hàn gia, hiển nhiên bọn họ chỉ muốn ép giá Hàn gia, không thật sự muốn tranh đoạt.

“Còn ai ra giá không?” Thành Bích lên tiếng xác nhận

Nhìn toàn trường im lặng, nàng hài lòng gật đầu, mua của Lạc Thần 80, bán lại 130, Đa Bảo Các kiếm lời nhẹ nhàng 50 Cực Phẩm Linh Thạch bỏ vào túi.

Hàn gia một mặt khó coi, bỏ chính số tiền của mình để mua lại pháp bảo của mình, cảm giác ấy như ăn phải con ruồi vậy, nghĩ tới đây ba người càng câm giận đã chết đi Hàn Thanh.

“Vật phẩm thứ tư của buổi đấu giá tin tưởng chư vị nữ tử sẽ càng có hứng thú, đương nhiên các nam tử cũng có thể mua về làm quà cho giai nhân âu yếm của mình”

Thành Bích thần bí cười nói, hai tay vỗ vỗ. Một nữ tử xinh tươi như hoa tiến đến, trong tay cầm một bình ngọc chứa

đựng ba viên óng ả màu hồng phấn đan dược.

“Thành Bích cũng không dài dòng làm gì, đây là ba viên thượng phẩm Dưỡng Nhan Đan, có thể bảo dưỡng dung nhan và khí chất phái nữ, làm mịn màn làn da, trị bất kỳ vết sẹo nào do vết thương để lại” Thành Bích tươi cười rạng rỡ nói.

Vô số nữ nhân có mặt hai mắt sáng lắp lánh, thậm chí không ít nữ tử kích động đứng bậc dậy, ngay cả luôn thản nhiên Tân Mộng Ảnh bên cạnh Lạc Thần lúc này cũng ngẩng đầu nhìn chăm chú.

“Như các vị đã biết, Dưỡng Nhan Đan không phải đan dược cấp cao, tuy nhiên nguyên liệu luyện chế cực kỳ khó tìm, hơn một năm qua Đa Bảo Các chỉ luyện chế được hai bàn tay số lượng mà thôi, trong tay thành bích có 3 viên, sẽ đấu giá 3 lượt” Thành Bích quyến rũ cười tũm tĩm nói.

Nghe nàng ba hoa chích chòe, đám nữ nhân đã không có kiên nhẫn, một

nữ tử có tu vi Nguyên Anh ăn mặc lộng lẫy không nhịn được nói luôn:

“Mau báo giá đi, ta ra 100 Cực Phẩm Linh Thạch cho một viên Dưỡng Nhan

Đan

“Vậy cứ theo lời vị tiểu thư này, giá khởi đầu mỗi viên Dưỡng Nhan Đan sẽ là 100 Cực Phẩm Linh Thạch” Thành Bích cười tũm tĩm nói.

“150” “180” “200”

Lạc Thần khóe miệng co giật, sắc đẹp thật đúng là vũ khí trí mạng đối với nữ tử, cái giá này đã vượt xa một kiện Địa Cấp vũ kỹ, nhớ lại bình Dưỡng Nhan Đan hẳn mua từ Cửa Hàng May Mắn, Lạc Thần gương mặt càng phát ra vẻ cổ quái.

“Ây, Mộng Ảnh chờ!” Chứng kiến Tân Mộng Ảnh định tham gia náo nhiệt, Lạc. Thần vội vàng kéo bàn tay nàng.

“Chuyện gì?” Tân Mộng Ảnh quay sang liếc xéo hắn, không biết vô tình hay cố ý mà quên mất bàn tay bóng mịn của mình đang bị nắm lấy.

“Thứ này ta có, tặng cho nàng là được, đấu giá làm gì cho tốn kém”

Lạc Thần cười haha, lật tay một cái, hai viên đan dược hồng phấn đã xuất hiện, hơn nữa nhìn qua còn to hơn ba viên Dưỡng Nhan Đan trên sân khấu một chút.

“Dưỡng Nhan Đan? Đưa ta xeml” Tân Mộng Ảnh nhanh nhẹn chọp lấy, quan sát thoáng chốc, bàn tay che lấy cái miệng sau lụa mỏng che mặt thốt lên:

“Cực Phẩm Dưỡng Nhan Đan, so với đan dược Đa Bảo Các luyện chế còn cao. hơn một bậc?”

“Không tệ, tặng nàng một viên, một viên cho Tố Mai” Lạc Thần không sao cả đáp, có lẽ hắn đã quên mất dung mạo vốn xấu xí của nàng, thích một người cần quan tâm dung mạo đối phương sao?

Mà Bạch Tố Mai nghe Lạc Thần không quên phần mình, hạnh phúc nép vào người hắn, mặc dù với dung nhan của nàng Dưỡng Nhan Đan không giúp ít quá nhiều, bất qua chỉ cần là đồ hắn tặng nàng đều thích.

“Ta không khách sáo” Tân Mộng Ảnh nhoẻn miệng cười, thu lấy một viên Dưỡng Nhan Đan, viên còn lại nhét vào tay Bạch Tố Mai.

“Ngươi tên tiểu quỷ này đồ tốt thật nhiều” Tân Mộng Ảnh bề ngoài ngạo kiều nói, trong lòng bị ấm áp bao phủ trái tim, thiếu niên này chưa từng keo kiệt thứ gì với nàng.

Mà bên ngoài giá của Dưỡng Nhan Đan đã gia tăng chóng mặt, mỗi viên đều được các nữ nhân lấy giá 300 Cực Phẩm Linh Thạch mua lại, khiến vô số nam nhân lệ rơi đầy mặt, chửi thầm trong bụng bại gia nữ nhân.

“Hừ, tức chết ta” Lý Trúc Loan tức giận dậm chân, nàng cũng tham gia đấu giá nhưng không thành công.

“Biểu muội vốn xinh đẹp tuyệt trần, cần thứ đan dược đó làm gì” Lý Lân vội vuốt mông ngựa an ủi.

Lý Trúc Loan quay mặt đi không thèm để ý tên này, dù đẹp hay xấu chỉ cần là nữ nhân sẽ biết tầm quan trọng của Dưỡng Nhan Đan lớn như thế nào.

Rất nhiều nữ tử tu sĩ nhờ tu vi cao cường mà bộ dáng luôn luôn trẻ trung xinh đẹp, bất qua khí tức tang thương cùng sự từng trãi mà năm tháng mang lại không thể che dấu được, nhưng có Dưỡng Nhan Đan vấn đề đó sẽ lập tức được khắc phục, vì nó có thể bảo lưu khí chất khi còn trẻ cho nữ nhân, không bị khí tức năm tháng bao phủ.

Đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra, thời gian nhanh chóng trôi đi, các loại vật phẩm Huyền Cấp, Địa Cấp lần lượt được bán ra, đã qua một ngày mà chưa thứ gì lọt nổi vào mắt Lạc Thần.

Mà lúc này, hai tên đại hán có tu vi Kim Đan đột ngột khiêng vào một cổ quan tài được đóng kín đặt lên sân khấu làm vô số người xôn xao, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Chỉ thấy quan tài được làm bằng một loại kỳ lạ vật liệu, vừa như đá lại vừa như băng, bên trên có vô số đường văn cổ lão di chuyển, khí tức cổ xưa bao trùm cả khán đài, vô số cường giả tỏa ra thần thức dò xét nhưng đều bị đánh bậc lại.

“Cổ quan tài này do Đa Bảo Các chúng tôi khai quật được từ một tòa di tích viễn cổ, sau nhiều năm nghiên cứu tìm tòi, làm đủ mọi cách vẫn không thể mở nắp hay khai phá được nó, hôm nay mang vào đấu giá, hy vọng tìm ra người hữu duyên có thể khám phá bí mật bên trong!”

Thành Bích lên tiếng giải thích, kèm theo một tia bất đắc dĩ, cổ quan tài này đã tồn tại trong Đa Bảo Các gần mười năm, vô số chuyên gia Đa Bảo Các nghiên cứu vẫn thúc thủ vô sách, cuối cùng mới quyết định tung ra ở lần đấu giá này.

ï tích viễn cổ?” Đám người chú ý đến lời của Thành Bích, Di Tích viễn cổ đều là các kiến trúc tôn tại từ khi khai thiên lập địa, lưu lại các loại truyền thừa đã thất truyền trên đại lục, đã có rất nhiều truyền thuyết về tu sĩ vô tình tình vào Di tích, từ đó thu được truyền thừa khủng bố, trở thành cường giả đỉnh cao trên đại lục.

“Có xác định được đẳng cấp quan tài hay không?” Một tên tu sĩ lên tiếng hỏi.

“Xin thứ lỗi, bất kỳ thứ gì đều không nhìn ra, dù là tên gọi, vật liệu hay đẳng cấp” Thành Bích khóe môi cười khổ, bất qua Đa Bảo Các có sao nói vậy đạt được thiện cảm của vô số người.

“Không sao cả! dù không thu hoạch được gì nhưng chỉ cần được lưu giữ kỷ vật từ viễn cổ cũng khiến ta vinh hạnh rồi, mời Thành Bích cô nương định giá đi” Một tên Hóa Thần kỳ ông lão nói, chính là trưởng lão Diễm Phong của Diễm gia.

Phi

Vô số người trong lòng phỉ nhổ, nói nghe cao thượng như vậy? còn không phải muốn tìm tòi bí mật trong đó đạt được lợi ích sao?

Bất qua nghĩ đến đường đường thế lực như Đa Bảo Các đều không thể khai mở quan tài, vô số người lập tức nhụt chí.

“Nhìn chả ra thứ đồ gì!” Tân Mộng Ảnh cũng thử dò xét, bất qua đương nhiên công cóc.

“Keng, phát động chi nhánh nhiệm vụ [Đoạt quan tài], thành công ban thưởng một lần triệu hoán ngẫu nhiên bất kỳ, thất bại khấu trừ hai vạn Điểm danh vọng” Âm thanh hệ thống bất chợt vang lên.

“Cái gì quỷ?” Lạc Thần lập tức mộng bức, triệu hoán ngẫu nhiên bất kỳ? đây không phải muốn ra cái gì thì ra sao? đẳng cấp cũng không hạn chế sao?


“Nhìn ra! bất qua quyền hạn của công tử chưa thể biết được” Kim Nhi ái náy đáp trả.

Lạc Thần lắc đầu tỏ vẻ không sao, hắn đã sớm đoán được nàng sẽ trả lời như vậy, chẳng qua nếu không hỏi sẽ khiến trong lòng ngứa ngáy.

“Cứ tưởng Thiên Cấp vật phẩm là lần này đấu giá điểm mấu chốt, không ai ngờ rằng cổ quan tài này mới là thứ...” Lạc Thần âm thầm nghĩ, nắm tay siếc chặt, kiên định nói:

“Dù tán gia bại sản cũng phải giành được nó!”