Bá Chủ Thiên Hạ

Chương 470: Chúng ta cùng ra!




"Chúng ta cùng ra!"

Lạc Nam sắc mặt nghiêm túc xuống:

“Những chuyện như thế này toàn bộ phải nghe lời ta, Linh Giới Châu của ta, ta chỉ cần một ý niệm là có thể trốn vào, hai nàng ra ngoài chỉ thêm vướn bận!”

Thấy hai nữ và Tiểu Sư vẫn chưa xuôi, hắn nói thêm:

"Hơn nữa ta còn một la bai bao menh đay, chính là Chỉ Định Na Di Phù, có thể truyền tống đến địa điểm mình mong muốn, vốn lúc đầu ta chưa có ý định dùng đến, nhưng hiện tại sẽ tùy tình huống mà xem xét sử dụng!"

Chỉ Định Na Di Phù này Lạc Nam mua được khi Cửa Hàng May Mắn vừa nâng cấp không lâu, vẫn chưa có cơ hội dùng đến ..

Thứ này hiếm hoi vô cùng, dùng xong không biết bao giờ mới có thể mua lại, vì thế hắn luôn ẩn giấu để hộ mệnh khi cần thiết ...

Tiêu Thanh Tuyền nghe vậy thở phào một hơi an tâm ...

Tiểu Sư truyền âm căn dặn: "Chủ nhân cẩn thận nha!"

Tô Mị than nhẹ một tiếng, biết hắn nói là đúng, nàng lo quá cũng chỉ thêm loạn, ôm chầm lấy hắn, dâng lên đôi môi thơm ngát của mình ..

Lạc Nam trong lòng mềm nhũn, nhẹ nhàng nâng cẳm nàng lên, diệu dàng chiều chuộng ...

Tiêu Thanh Tuyền xấu hổ đến gương mặt đỏ bừng, quay đầu đi nơi khác ...

Sau một nụ hôn sâu, thân ảnh Lạc Nam biến mất ...

Bên ngoài ...

Trong một rừng hoa đua nhau khoe sắc, linh dược thơm ngát mê người lan tràn khắp phía ...

Một hạt châu nhỏ hơn cả tế bào nằm trên cánh hoa lóe lên ...

Thân ảnh Lạc Nam theo đó xuất hiện ...

Hắn hít vào một hơi dễ chịu, lẩm bẩm lầm bầm:

"Nơi này là đâu? Xem ra vận khí lần này không tệ ... "

Thả ra Thấu Thị Vạn Lý quan sát toàn cảnh, rất nhanh, một động phủ tinh xảo nằm giữa cánh đồng hoa thu hút ánh nhìn của hắn ...

"Có nhân loại sao?" Lạc Nam tò mò, đôi chân đạp lấy Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ, bước chân nhẹ hơn lông hồng, tiếp cận động phủ ...

Nơi này yên tĩnh đến cực điểm, ngay cả âm thanh côn trùng kêu cũng không

có ..

Đưa mắt nhìn bào bên trong ...

Chỉ trong khoảnh khắc đó, trái tim hắn như ngừng đập, một cảm giác yêu thích từ tận linh hồn truyền ra ...

Bên trong động phủ, có một đám cánh hoa rực rỡ sắc màu xếp gọn gàng thành nệm, một sinh vật an tĩnh nằm trên ...

Bộ lông so với tuyết còn trắng hơn, sáu cái đuôi nhẹ nhàng vũ động, thân hình tinh xảo uyển chuyển linh động, tứ chi thon dài đáng yêu, đôi mắt to tròn nhắm chặt như lâm vào ngủ say, lông mi cong cong nhẹ nhàng rung rẩy, cái miệng hồng hào chúm chím ...

Lần đau tien Lac Nam nhin thay yeu thu đang yeu xinh đep như vậy, so với Bạch Tố Mai còn tinh khiết mị hoặc hơn một chút ...

Như co mot luc lượng than bí nao đo tac động len linh hồn, Lạc Nam mê mẩn tiến đến gần quan sát con yêu thú kia ...

Rốt cuộc nhịn không được nữa, vươn tay ôm nó vào lồng ...

Càng nhìn càng bị mê hoặc, đây rõ ràng là một tên Hồ Ly xinh đẹp, có loại khí chất nào đó cuốn hút lấy hắn ...

Hồ Ly giường như lâm vào một trạng thái kỳ lạ, có người động đến mình vậy mà không biết ...

Lạc Nam đem nó ôm trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm như nhun kia hồi lâu, mới cầm lên ngắm nghía ...

Quan sát từng ngóc ngách cơ thể Hồ Ly, Lạc Nam thú vị nhìn nụ hoa nhỏ nhắn màu hồng phấn tinh xảo đến cực điểm giữa đôi chân sau kia ...

"Là giống cái sao?" Hắn cười tít mắt ...

Rốt cuộc, như cảm ứng được điều gì, Hồ Ly chịu mở mắt ...

Chứng kiến có người vậy mà bế mình trên tay ngắm nghía, Hồ Ly bộ lông dựng thẳng lên, sáu cái đuôi điên cuồng vũ động ...


Lạc Nam mắng yêu, trước ánh mắt trợn tròn của Hồ Ly, nhẹ nhàng cúi đầu hôn vào đôi môi phấn hồng của nó ...

Một mùi thơm như tiên hương vào mũi, khiến trái tim Lạc Nam mê say ...

Màu lông trắng như tuyết của Hồ Ly hiện hồng, ngơ ngác đến cực điểm ...

Lạc Nam không chú ý rằng, trong lúc vô tình, hắn vậy mà lở tay ấn vào một phiến đá nơi vách động ...