Lạc Thần chứng kiến Hàn Thanh kẹt cứng, con mắt Bạc trắng lóe lên sát ý kinh hồn, mười ngón tay nhanh chóng hóa thành tàn ảnh, kết một loại pháp ấn kỳ lạ.
Chứng kiến thủ pháp của Lạc Thần, Hàn Thanh cảm giác bất an mãnh liệt, càng ra sức vẫy vùng, nhưng đối diện sự nghịch thiên của Thổ Hùng có Linh Thổ Đỉnh gia trì, hắn đã như cá nằm trên thớt.
Nói thì chậm nhưng sự việc chỉ qua vài hô hấp
Mà lúc này, Lạc Thần đã hoàn tất kết ấn, vô số hùng hậu Thổ hệ linh lực xoay quanh bàn tay, hướng về Hàn Thanh đột ngột nắm chặt.
“Địa Cấp Vũ Kỹ - Đất Mẹ Đưa Tang - Quan Tài Cát”
OANH
Trong chóp mắt, bên dưới đại địa, hàng loạt đất cát phá không mà lên, chúng nó cấp tốc hình thành một cổ quan tài thật lớn, đem Hàn Thanh cùng Thổ Hùng đồng thời nuốt vào, mà lúc này Thổ Hùng bắt đầu tan rã, nó hóa thành đại lượng thổ hệ linh lực gia trì vào quan tài một cách hoàn mỹ, trực tiếp đem toàn bộ thân thể Hàn Thanh vây chặt bên trong, thể tích quan tài chớp mắt thu nhỏ lại.
“Nghiền nát cho ta”
Lạc Thần thong dong lẩm bẩm nói, các vách quan tài kịch liệt co rút lại, mong muốn ép nát thân thể bên trong thành bánh thịt.
Bành!
Một tiếng vang thật lớn, quan tài băng đất cát đột ngột nứt vỡ, một thân ảnh đầm đìa máu tươi rơi ra, toàn thân thể đang run lẩy bẩy, cơ thể tràn ngập vết thương cùng vết bầm tím, Băng Huyền giáp trên thân đã hoàn toàn vỡ vụn.
Phụt
Hàn Thanh phun ra một ngụm máu tươi, hắn hai mắt phủ đầy tơ máu, giọng điệu như ác quỷ tu la hướng Lạc Thần khàn khàn mở miệng:
“Giỏi, rất giỏi, không ngờ cả Địa Cấp vũ kỹ cũng thi triển, không cần biết ngươi là ai, Hàn Thanh ta thề sẽ khiến ngươi hối hận đã sinh ra trên đời này”
Lạc Thần không chú ý đến lời nói của tên này, sự tập trung lúc này toàn bộ tụ vào Thanh Kiếm Hàn Thanh đang cầm trên tay, linh cảm cho hắn biết, Hàn Thanh có thể thoát khỏi Quan Tài Cát là do thanh kiếm này.
Chỉ thấy thân kiếm mỏng như cánh ve, lại chứa đựng ngập trời hàn khí, lưỡi kiếm sắt lẽm kia đã cắt bỏ Quan Tài Cát của hắn.
“Để ta vận dụng Băng Sát Kiếm, ngươi có chết cũng mãn nguyện rồi” Hàn Thanh móc ra đan dược bỏ vào miệng, linh lực khôi phục một chút, giơ lên thanh kiếm hướng Lạc Thần khát máu nói.
“Một thanh Địa cấp Pháp Khí mà thôi, lại nói nhiều như vậy” Lạc Thần từ Kim Nhi biết đẳng cấp thanh kiếm này, bề ngoài ung dung nói, nhưng trong lòng lại không dám xem thường.
Hắn sẽ không chủ quan với bất kỳ đối thủ nào.
“Vậy ngươi đi chết đi, Ngự Băng Thân Pháp” Hai chân lóe lên ánh sáng màu xanh, thân ảnh Hàn Thanh như hòa vào băng giá, quỷ dị biến mất.
“Lại là thân pháp ?” Lạc Thần ánh mắt co lại, không hỗ là thiên tài Thất Cấp thế lực, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp.
Hít sâu một hơi, Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn lập lòe phát sáng, bán kính trăm dặm lập tức nằm trong tâm kiểm soát của Lạc Thần, mà một số sơ hở trong công kích của Hàn Thanh cũng xuất hiện trong mắt hắn.
“Thấu Thị Vạn Lý - Nhìn Xuyên Yếu Điểm”
Hai loại kỹ năng khủng bố của Thiên Cấp pháp bảo Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn rốt cuộc có đất dụng võ.
“Hừ, thấy ngươi rồi” Nhìn thân ảnh mang theo kiếm quang sắt lẹm đang tiếp cận, Lạc Thần hừ lạnh một tiếng, trong lòng bàn tay, một viên đạn màu tím đang bí mật được ngưng tụ.
“Linh Đạn” Hoàng cấp vũ kỹ được học trộm từ khi mới tiến vào động phủ.
“Chết”
Hàn Thanh một mặt điên cuồng nhìn Lạc Thần vẫn đứng bất động như không phát hiện hắn, hai tay nâng lên Băng Sát Kiếm bổ tới.
Mà tưởng chừng sắp thành công, vẻ mặt vặn vẹo đắc ý của Hàn Thanh đột ngột cứng ngắc, hắn gian nan cúi đầu nhìn nơi vị trí tim mình không biết từ khi nào đã bị thủng một lỗ.
Vô thanh vô tức
Thậm chí không có máu chảy ra.
Cảm nhận thân thể ngày càng nóng lên, hai mắt hắn cực độ hiện lên vẻ hoảng sợ, miệng mở lớn mang theo vô tận ghen tị lẩm bẩm nói:
“Dị hỏa? làm sao có th...”
Xèo
Chưa kịp nói hết câu, âm thanh xèo xèo do hỏa diễm vang lên cùng mùi thơm thịt nứng, thân ảnh Hàn Thanh hoàn toàn tiêu tán trong thiên địa.
Mảnh không gian xung quanh vẫn còn đang gợn sóng run rẫy. “Không hổ là dị hỏa, bá đạo vô cùng” Lạc Thần ngưng trọng lẩm bẩm xem lòng bàn tay mình, nơi đó một đốm lửa màu tím hình tròn đang xoay chậm, nhìn
qua hoàn toàn vô hại.
“Linh Đạn được ngưng tụ từ Dị Hỏa, mặc dù không bắn ra nhưng uy lực đã khủng khiếp như thế?”
Lạc Thần cảm thán tự hỏi, không ngờ một cái Hoàng cấp vũ kỹ như Linh Đạn khi kết hợp với một tia nhỏ dị hỏa đã có thể đánh lén chết một vị Kim Đan Hậu Kỳ.
Nhặt lên Băng Sát Kiếm trên mặt đất, không thèm để ý thu nó vào Nhẫn Hắc Lâu xem như chiến lợi phẩm, thật ra Lạc Thần còn pháp bảo Linh Giới Châu cũng có thể chứa đồ, bất quá không thuận tiện bằng nhãn mang trên tay.
Một vật thể nằm trên mặt đất gây nên hắn chú ý, đó là vị trí lúc đầu Thất Lão đứng với bọn hắn.
Hơi suy nghĩ, Lạc Thần lập tức nhặt lên.
Đó là một lệnh bài nóng rực có hình giống ngọn lửa, bên trên khắc lấy một chữ lớn:
“DIỄM”