Nghe lời nói nhẹ nhàng của Lạc Thần, đôi mắt đẹp của Tô Mị sáng lên, trong lòng dâng lên niềm tự hào mãnh liệt, bất quá vẫn sẳn giọng hừ một tiếng:
“Còn không mau mặc vào y phục!?”
Lạc Thần cười cười, lấy ra một y sam màu trắng khoác lên cơ thể, cũng may nội khố của hản lần này chắc chắn, chỉ lộ cơ thể mà không khoe tiểu huynh đệ...
Tô Mị lúc này mới chịu tiến đến khoác lấy cánh tay hắn...
Bây giờ thì nàng mới hiểu cảm giác của Yên Sương Nhi khi đó, có nam nhân ưu tú như vậy, thử hỏi nữ nhân nào không kiêu ngạo? không tự hào?
Bên ngoài Bí Cảnh, trong mắt Bách Diện xuất hiện cảm xúc y hệt, chỉ là không ai nhìn thấy mà thôi...
“Lại lừa gạt Đại Thánh Nữ của Bách Hoa Tông, nam nhân này muốn phong lưu đến khi nào đây?” Nàng cắn cắn cánh môi, trong lòng u oán...
Còn đám đông tu sĩ quan sát thì không cần phải nói, tròng mắt như muốn lòi ra ngoài...
Thực lực của Lạc Thần bọn hắn đã sớm quen thuộc nên không quá kinh ngạc, lần này kinh ngạc là thủ đoạn tán gái của hắn, chỉ mới một thời gian ngắn ngũi mà Đại Thánh Nữ Tô Mị đã chủ động thân cận rồi?
Ông trời của ta, người này là thánh tán gái sao?
Không ít thanh thiếu niên bắt đầu có ý định bái Lạc Thần làm sư phụ, học hỏi con đường tán gái...
Nhất là hai người Lê Khang và Lâm Thái, sắc mặt phức tạp vô cùng, không biết có nên tiếp tục đối nghịch cùng Lạc Thần không? bởi vì thù hận giữa bọn hắn không quá lớn, vẫn còn cơ hội hòa giải a...
Bên trong không gian bí ẩn, từng thân ảnh già nua xuất hiện nét hưng phấn trên gương mặt, tiểu tử này không thể nghỉ ngờ trở thành đệ tử lý tưởng của không ít lão quái vật nơi này...
Cả đám im lặng không nói, từng người mang theo suy nghĩ riêng, âm thầm nghĩ cách tranh giành Lạc Thần...
Bất quá...
“Lão nương nhìn trúng tiểu tử này. Các ngươi tốt nhất đừng đánh chủ ý hắn!” Một âm thanh nữ nhân bá đạo ngang ngược đến cực điểm truyền vào tai từng tên lão quái vật, ngay cả Chấp Chính Trưởng Lão đứng bên ngoài cũng không thoát khỏi...
Trong lúc nhất thời, sắc mặt đám lão quái vật thực lực kinh khủng trở nên khó. coi, chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt, hận thói đời bất công a...
“Cô nãi nãi, ngươi có 3 đệ tử xuất chúng rồi còn chưa đủ sao? còn muốn tranh giành cùng chúng ta a!” Một lão già khóc không thành tiếng chỉ lên hư
không mắng to...không gian như sụp đổ trước tiếng hét của hắn...
“Lão nương thích, ngươi cắn ta a!” Đáp lại hắn là âm thanh ngang ngược như Vậy...
Đám lão giả hai mặt nhìn nhau, chỉ có thể nuốt đắng cay vào trong bụng...
Nữ nhân cường thế này đã quyết, bọn hắn dù hợp sức lại cũng không đủ cho nàng đánh a...
Lạc Thần đương nhiên không biết mình sắp trở thành củ khoai lang bỏng tay bên trong Học Phủ, lúc này cùng Tô Mị rời đi hiện trường...
Bỏ qua vẻ mặt ung dung bên ngoài, trong lòng hắn cảm thấy một tia ngưng trọng...
Chỉ một tên thiên tài của Băng Huyền Đế Quốc đã mạnh mẽ như vậy, mình đã đánh hết sức nghiêm túc vẫn không thể tạo thành thương thế quá nặng với đối phương...nếu bốn người còn lại đều mạnh mẽ như vậy, thậm chí mạnh hơn...sẽ xuất hiện phiền phức không nhỏ...
Chưa kể đến ở đây chỉ mới là thiên tài dưới trăm tuổi mà thôi, còn các thiên tài khác của Băng Huyền Đế Quốc nằm trên Hoàng Kim Bảng, Lạc Thần hiện tại chưa phải đối thủ...
Qua lời kể của Băng Lam Tịch, Lạc Thần biết nàng là Tam công chúa của Đế Quốc, là tỷ tỷ cùng mẹ của Tứ Hoàng Tử Băng Dũng, không biết trong 5 người gia nhập Học Phủ lần này, có người dưới trướng Băng Dũng hay không đây...
“Các thiên tài của Cửu Cấp Thế Lực không phải phải hạng đơn giản, sắp tới ngươi phải cẩn thận một chút!” Tô Mị nằm chặt tay hẳn căn dặn...
“Nàng đối mặt cùng ta chứ?” Lạc Thần con mắt sáng quắt lên nhìn nàng ân cần hỏi...
“Ưm” Tô Mị không chút do dự gật đầu...
“Chỉ cần có các nàng bên cạnh, thần cản giết thần, phật cản đồ phật!” Lạc. 'Thần hài lòng nhếch miệng, tự tin tràn đầy...
Không biết từ bao giờ, Mộc Tử Âm cùng hai nàng Lý Trúc Loan và Diễm Điệp Tình đã tìm thấy nhau, ba người đồng hành cùng một chỗ...
“Tên đó nói không chừng đang trêu hoa ghẹo nguyệt ở đâu nữa đó!” Diễm Điệp Tình hai mắt mơ màng suy luận...
Lạc Thần: “Hắc xì...”
“Mới một tuần không thấy hắn, hai người các ngươi thật là..” Mộc Tử Âm hết lời để nói rồi...
Chúng nữ đều yêu hắn, nhưng nói về độ đeo bám và ỷ lại thì không ai bằng hai nha đầu này...