Bá Chủ Thiên Hạ

Chương 342: Hai năm xa cách




Bốn cánh môi hòa quyện cùng nhau, tận tình cuốn lấy lưỡi của đối phương, như muốn hút lấy toàn bộ chiếm thành của mình...

Lạc Thần say mê ngắm nhìn gương mặt tuyệt mỹ của nàng khi hôn môi cùng hắn, môi nàng vẫn thơm, vẫn ngọt lịm, vẫn tươi mát...

Nàng như đóa hoa cao quý trên đỉnh tuyết sơn, chờ hắn hái lấy... 'Yên Sương Nhi chỉ cảm thấy thân thể bản thân mẫn cảm hơn bao giờ hết...

Hai năm xa cách cùng người yêu, hai năm sống cảnh phòng không gối chiếc, đối với một nữ nhân vừa nếm vị tình như nàng quả thật là thống khổ lớn lao...

Yên Sương Nhi chỉ có thể vùi đầu vào tu luyện cho quên đi nỗi nhớ, kết quả là tu vi hiện tại của nàng đã là Nguyên Anh Hậu Kỳ, có tiến bộ hết sức vượt bậc...

Một phần nguyên nhân khác do trở thành Thánh Nữ, tài nguyên tu luyện trong tông môn nàng nhận được nhiều hơn...

Hôn nàng hồi lâu, Lạc Thần không nỡ tách môi, bàn tay lại tham lam tìm đến nơi bầu ngực...

Kéo phăng Yếm nhỏ của nàng...

Một đôi sơn phong ngạo nghễ nẩy nẩy trong bàn tay hẳn, xúc cảm tuyệt diệu này, cứ ngỡ như vừa mới hôm qua...

“Ưm, yêu chúng đi chàng, chúng nhớ chàng lắm!” Yên Sương Nhi miệng nhỏ. bị lắp kín, chỉ có thể dùng linh lực hướng hắn truyền âm...

“Bảo bối! Chúng to hơn rồi, ta thích lắm!” Lạc Thần truyền âm đáp lại, một tay ôm eo nàng, một tay xoa nắn bầu sửa thành muôn hình vạn trạng...

Hai đầu ngón tay thỉnh thoảng không quên xoa nhẹ cái núm đỏ hồng bên trên...chúng đã cương cứng như kim cương đỏ...

Tí tách...

Một tiếng nước vãi xuống sàn nhà, Yên Sương Nhi xấu hổ muốn chết...

Chỉ mới bị hắn hôn môi và xoa vú, nàng đã lần đầu tiết thân...

Nội khố màu trắng dưới thân đã ướt nhẹp...

Lạc Thần chứng kiến cảnh này, rốt cuộc rời khỏi đôi môi ngọt lịm của nàng, để lại một sợi tơ trong suốt nối liền khuôn miệng cả hai...

“Cởi y phục cho ta nào bảo bối!” Lạc Thần hôn nhẹ lên trán nàng...

'Yên Sương Nhi ngoan ngoãn gật đầu, ngón tay tinh xảo lột từng kiện y phục trên thân nam nhân...

Thân thể lỏa lồ tràn ngập cơ bắp hiện ra, bên trên thân thể vẫn còn vài vết thương chưa khép lại trong lần khảo hạch...

Yên Sương Nhi cúi đầu, vươn ra đầu lưỡi nhỏ xinh, ân cần liếm láp từng vết thương trên người hắn...

Lạc Thần yêu thương nhìn nàng, xấu xa cười một tiếng, nắm bàn tay bé nhỏ của nàng đặt lên côn thịt đây gân guốt đã sớm ngạo nghễ vươn dài...

Yên Sương Nhi hô hấp dồn dập, nơi cửa mình càng thêm róc rách nước nhờn...bàn tay tỉnh xảo nắm lấy thân dương vật, nhẹ nhàng vuốt ve...

Bàn tay nhỏ của nàng không thể nắm trọn côn thịt dữ tợn của hắn, vì thế nàng dùng cả hai tay...

Thỉnh thoảng lại trêu chọc hai hòn ngọc...

Rốt cuộc, trước ánh mắt thỏa mãn của Lạc Thần, miệng thơm của nàng liếm láp dần dần xuống, rốt cuộc mở ra đôi môi, ngậm thứ dữ tợn kia vào trong miệng...

Rốt cuộc Lạc Thần cảm thấy không đành lòng, bế phốc nàng lên nệm, đặt thân thể nàng xoay ngược lại với hắn...

Dương vật một lần nữa cắm vào miệng nàng...

Chỉ là hắn đã tuột văng nội khố đẩm nước của nàng ra, hít thở mùi hương quyến rũ từ hai mép thịt đỏ hồng ngập nước, nghịch ngợm xoa lớp lông mu, cái lưỡi tiến vào lỗ nhỏ bên trong thám hiểm...

Hai người thỏa sức bú liếm cho nhau...