Bá Chủ Thiên Hạ

Chương 334: Bậc thang tầng 96




Tiêu Thanh Tuyền biết, nơi đây là lối đi cuối cùng trong cuộc đời nàng...

Chỉ có gia nhập Thánh Linh Học Phủ nàng mới an tâm tu luyện, mới an tâm ẫn nhẫn chờ cơ hội báo thù...

Một thiếu nữ hai mươi tuổi mang trong người nợ máu, trãi qua hầu hết bi kịch mà người khác cả đời cũng chưa gặp phải, điều đó rèn nên một tinh thần thép,

một ý chí sắt đá cho chính bản thân nàng...

Minh chứng tốt nhất là lần khảo hạch này, dù thân thể đã vỡ nát không chịu nổi, nhưng Tuyền nhỉ vẫn cắn răng bò, trườn...

Chỉ là... một người luôn có giới hạn... Giới hạn của nàng đã đến... Răng rắc...

Âm thanh xương cốt vỡ nát vang lên, đôi tay mềm mại gấy khúc, hai chân nát bấy, khiến thân thể nàng nằm bẹp xuống bậc thang...

Ép lực của Độ Kiếp như một ngọn núi lớn đè nặng trên tấm lưng mảnh mai của nàng...

Vô tận đau nhứt và mỏi mệt, ngay cả đầu ngón tay của nàng cũng bất động rồi...

Bậc thang tầng 96...

Đôi mắt đẹp kia chảy dài hai hàng huyết lệ, cơn tuyệt vọng bao trùm tâm linh yếu ớt của nàng...

Thế giới gần như chết lặng...

Chợt..

Tiêu Thanh Tuyền cảm thấy thân thể mình bay bỏng mà lên...

Một đôi tay rắn chắc ôn nhu bế bồng, như sợ nàng đau đớn, động tác của đôi tay kia nhẹ nhàng đến cực điểm, như nâng niu báo vật vô giá nhất trần đời...

Cùng thời điểm đó, một âm thanh khàn khàn vì mỏi mệt nhưng tràn ngập ấm áp vang lên nhẹ nhàng bên vành tai thiếu nữ:

“Đoạn đường còn lại... nhìn thì ngắn ngũi nhưng phủ đầy bão giông ..ta hy vọng... được cùng nàng nắm tay nhau chinh phục nó...!”

Tiêu Thanh Tuyền trái tim khẽ run, nơi yếu ớt nhất linh hồn như bị gõ mạnh, nàng cố sức ngẩng đầu...

Trong mắt nàng, một gương mặt phủ đầy máu me có phần dữ tợn, duy chỉ có một con mắt bạc trắng đầy vẻ tà dị, lại ẩn chứa nét ôn nhu và diệu dàng, đang sáng rực như mặt trăng đêm ngắm nhìn nàng...

Tiêu Thanh Tuyền nhắm vội đôi mắt, như sợ linh hồn mình bị chiếm đoạt...

Nàng không dám nhìn đôi mắt tràn đầy tình cảm kia...nàng sợ...đã rất lâu rồi ngoại trừ sư phụ, chưa có ai thật tâm đối xử chân thành với nàng...

Trong quá trình trốn tránh Huyết Linh Tông, không ít lần nàng kết giao bằng hữu...kết quả đối phương biết nàng bị truy nã, âm thầm mật báo để đổi lấy phần thưởng...

Vì lẽ đó, nàng rất sợ cảm giác bị lừa dối...rất sợ, rất sợ...

“Hựt”

Một ngụm máu tươi trong miệng Lạc Thần phun ra, gương mặt hắn vặn vẹo, xương cốt có dấu hiệu rạn vỡ...

Từ khi bế nàng, áp lực trên người hắn đã gia tăng...mà Tiêu Thanh Tuyền cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, áp lực chịu đựng toàn bộ biến mất...

“Mang theo người khác trên Thiên Trọng Sơn, sẽ phải thừa nhận toàn bộ ép lực của đối phương!” Lão Thất trầm giọng nhắc nhở, theo ý của hắn, Lạc Thần có thiên phú cao hơn, không nên mềm lòng vào lúc này mà giúp đỡ người khác...

Tu chân giới vốn nên là như vậy, người không vì mình...trời tru đất diệt...

Nhưng Lạc Thần cũng đang làm tất cả vì hắn đây...

Trong suy nghĩ của hắn, vì thiếu nữ này cũng là vì chính hắn...bởi nàng sớm muộn sẽ là người đàn bà của hẳn...

“Tên khốn kiếp này...thời điểm nào rồi còn giở thói đa tình, đáng ghét đến cực điểm!” Yên Sương Nhi vừa khóc vừa cười, trong mắt ẩn chứa niềm tự hào vô

hạn...

Nhìn vô số ánh mắt nữ tử ở hiện trường đang ghen ty Tuyền nhi, Yên Sương Nhi không cảm thấy ghen ty, trái lại tự hào về nam nhân của mình...

Bởi nàng tin rằng, nếu đặt nàng ở vị trí thiếu nữ kia, hắn cũng sẽ làm vậy... Nam nhân của nàng, trân trọng tất cả nữ nhân bên cạnh hắn...