Bất quá vì hoàn thành nhiệm vụ, hắn quyết tâm nhất định phải đặt chân đến tầng 99, như một loại chứng minh bản thân mình...
Tứ nữ nhìn nam nhân của mình tràn ngập ý chí chiến đấu, cả đám mỉm cười năm lấy tay nhau...
Cách nhóm người Lạc Thần không xa, một thiếu nữ tuổi chừng 20, mặt mang khăn lụa mỏng, thân thể mặc đến tận vài lớp áo, che kín toàn bộ thân thể trông như xác ướp...
Như sợ người khác thăm dò diện mạo nàng...
Chỉ là đôi mắt sáng rực như bầu trời đêm của nàng đang lấp lánh nhìn lên †ầng cao nhất của Thiên Trọng Sơn, trong mắt hừng hực chiến ý...
Nàng là một trong số ít người ở khảo nghiệm đầu tiên có Linh Lực tỉnh khiết đạt màu Tím...
Lúc này đây, tận sâu trong đầu nàng, một âm thanh diệu dàng uyển chuyển tràn ngập tình thương của mẹ cất lên:
“Truyền thừa của Linh Hoàng, Tuyền nhi ngươi nhất định phải đạt được!”
Thiếu nữ được gọi là Tuyền nhi kia gật mạnh đầu kiên nghị, hướng trong lòng truyền âm nói:
“Sư phụ, vị Hiệu Trưởng đời thứ tư của Thánh Linh Học Phủ có tên Linh Hoàng sao?”
“Không, đó là biệt danh của hắn, về phần tên thật đã không có mấy người nhớ, ngay cả vi sư cũng quên rồi!” Âm thanh trong lòng lên tiếng đáp lại...
“Lần này đối thủ cạnh tranh quá mức bất phàm, đồ nhi cũng chỉ có thể làm hết sức mình!” Người thiếu nữ thoáng nhìn qua thân ảnh Lạc Thần và chúng nữ, trong mắt xuất hiện một tia ngưng trọng...
“Bọn họ mặc dù quả thật thiên phú tuyệt đỉnh, nhưng xét về ý chí, sư phụ tin tưởng Tuyền nhi ngươi sẽ không thua” Âm thanh trong lòng lại vang lên động viên...
“Sư phụ, ngươi ẩn giấu kỹ vào, tránh bị Chấp Chính Trưởng Lão phát hiện!” Tuyền nhi ân cần nói...
“Yên tâm đi! Ta tại chỉ còn một tia linh hồn mỏng manh, trừ khi Độ Kiếp Kỳ dò xét, bằng không chẳng ai phát hiện đâu!” Âm thanh kia thở dài...
“Sư phụ đừng buồn, chờ Tuyền nhi trở thành Thất Giai Luyện Đan Sư, sẽ tái tạo lại thân thể cho ngươi!” Tuyền nhi kiên quyết chắc nịch nói...
“Tuyền nhỉ có lòng rồi, vi sư rất mong chờ!” Âm thanh kia ôn hòa nói, giọng điệu tràn ngập cưng chiều...
Thiếu nữ tên Tuyền nhỉ siết chặt nắm tay, nếu không có sư phụ dạy dỗ, có lẽ nàng sẽ vĩnh viễn là một nha đầu mơ màng của tiểu gia tộc mà thôi...
Sư phụ bị kẻ thù đánh nát thân thể, ngay cả linh hồn cũng chỉ còn một tia yếu ớt, phải lẫn trốn trong cơ thể nàng, Tuyền nhi đã thề sẽ sớm nhất tạo lại thân thể mới cho sư phụ...
Mà lúc này, Chấp Chính Trưởng Lão rốt cuộc cất tiếng:
“Khảo hạch thứ hai chính thức bắt đầu, tiến lên đi!”
Lão Thất từ nhãn trữ vật lấy ra một nén nhan, bắt đầu thiêu đốt...
“Lên!”
Nhìn thời gian bắt đầu, gần năm nghìn tu sĩ đồng thanh hét vang, ngự không phi hành, bay lên Thiên Trọng Sơn...
Lạc Thần nhìn tứ nữ gật đầu, cả đám nắm tay nhau, bay người mà đến... “Hừ, nhìn thật chướng mắt!” Không ít người âm thâm ghen ghét...
“Bên trên Thiên Trọng Sơn có trận pháp cân bằng tu vi, các ngươi chỉ có thể dùng tu vi Nguyên Anh Sơ Kỳ leo núi, mà tu sĩ chưa đạt đến Nguyên Anh, tu vi cũng được đề thăng lên đến Nguyên Anh!” Chấp Chính Trưởng Lão trầm giọng giải thích:
“Còn một quy định nữa, bên trên Thiên Trọng Sơn chỉ có thể dùng chính lực lượng cơ thể của mình leo lên, không được sử dụng bất kỳ pháp bảo nào! Cũng không thể dùng Linh Lực đối kháng, đương nhiên phi hành cũng không được...nếu không lập tức mất tư cách thi đấu!”
“Thì ra là vậy!” Đám người bừng tĩnh, quả nhiên bên trong Học Phủ, thiên phú là thứ được chú trọng, tùy vài trường hợp, thì học sinh đều phải dùng tu vi ngang nhau tỷ thí...
“Áp chế này cũng không quá nặng!” Không ít người cảm giác thân thể trở nên trầm thêm một chút khi đứng ở tầng 1, cảm giác này nhẹ nhàng đến mức nếu không cảm ứng sẽ không phát hiện...