Bá Chủ Thiên Hạ

Chương 306: Có khế ước




Bên ngoài tửu lâu, một thiếu niên áo đen thong thả tiến đến...

Có khế ước với Bạch Tố Mai, không chỉ nàng cảm nhận được vị trí của hắn, mà Lạc Thần cũng đồng thời biết nơi ở của nàng...

Nhìn gian tửu lâu xa hoa trước mắt, hắn không ngần ngại định tiến vào...

“Khoan đã!” Lê Thanh bước ra một chân, trầm giọng nói...

Lạc Thần nhíu mày, mở miệng nói: “Tại hạ có bằng hữu bên trong, mong được tiến vào!”

“Ngươi?” Lê Nhi nhếch mắt khinh thường, tên này vừa nhìn một thân trang phục hết sức bình thường, lại mù một con mắt, nhìn qua đã thấy không phải kẻ có thân phận gì...

“Nè tiểu huynh đệ! Không phải ai cũng đủ tư cách gia nhập Cưồng Chiến Bang, ít nhất ngươi không đủ!” Lê Thanh xua xua tay, trong mắt hắn tên này rõ ràng là thấy sang bắt quàng làm họ...

Lạc Thần nhíu mày, hắn sao có thể không nhìn ra ánh mắt khinh thường của hai người này?

Lần trước sau khi cùng Diễm Nguyệt Kỳ ân ái ngày đêm, vốn hắn định tìm mua một kiện Y Phục quý giá cho nàng trên Cửa Hàng May Mắn, nhưng không biết nữ nhân kia nổi cơn cái gì, vậy mà chủ động lấy mất Bạch Ma Chiến Bào của hắn...

Theo lời nàng nói, kiện y phục đó có khí tức của hắn, nàng muốn lưu giữ bên người làm tín vật...

Lạc Thần cũng chiều theo ý nàng, Bạch Ma Chiến Bào là một kiện Thiên Cấp Y Phục, cũng xem như phù hợp thân phận của nữ nhân ngạo kiều kia...

Không thể không nói, sau khi Diễm Nguyệt Kỳ mặc vào Bạch Ma Chiến Bào bó sát thân thể yểu điệu, càng thêm trở nên thần bí mê người...

Mà hắn vì gấp gáp đến Thánh Thành tìm chúng nữ, khoác vội một kiện y phục bình thường trong Nhẫn Hắc Lâu do Tà Hoàng để lại...

Không nghĩ tới vì nguyên nhân đó, mà lúc này mình bị xem thường...

“Được rồi, tại hạ chờ bên ngoài cũng được!” Lạc Thần đột nhiên cảm giác được điều gì, cười cười đứng sang bên cạnh...

Lê Thanh và Lê Nhi trong mắt xuất hiện một tia khinh thường, đang định mở miệng chế giễu thì liên tục là vài âm thanh mừng rỡ oanh oanh yến yến thốt lên:

“Phu quân! Chủ nhân! Lão công! tiểu Thần!”

Từng làn gió thơm xẹt qua, hai thân thể mềm mịn như bông đã nhào vào lòng hắn...

Lạc Thần lột ra khăn che trên mặt, cúi xuống hít sâu một hơi thơm ngát trên mái tóc hai nàng, ôm chặt lấy thân thể đang rung rẩy của Trúc Loan và Tố Mai vào lòng ngực, ôn nhu nói:

“Ta đã về! Để các bảo bối phải lo lắng rồi

Bạch Tố Mai và Lý Trúc Loan vùi đầu vào ngực hắn, nghe nhịp tim đập của hắn, không nỡ rời ra...

Lạc Thần cảm nhận được bốn tòa sơn phong mềm mại áp vào ngực mình, bụng dưới hơi nóng lên...

Mà Mộc Tử Âm và Liễu Thi Cầm đứng im bên cạnh, thỏa mãn mỉm cười nhìn tình cảnh này, trong mắt xuất hiện giọt nước lóng lánh...

Thời gian qua các nàng trong lòng như ngồi trên đống lửa, hắn tiến về một nơi xa lạ để giải cứu một Luyện Hư Kỳ như Cơ Nhã, chuyện này quá mức điên rồ...

Kẻ thù ngay cả Luyện Hư Kỳ cũng đối phó không được, hắn có thể chống chọi hay sao?

Các nàng lo lắng là hoàn toàn hợp tình hợp lý...

Nếu như không có Diễm Nguyệt Kỳ, lần này Lạc Thần quả thật là thập tử vô sinh...

Tố Mai và Trúc Loan rốt cuộc quyến luyến tách rời khỏi hắn, Lạc Thần mỉm cười hôn nhẹ lên trán hai nàng, sau đó bước đến ôm lấy thân thể thành thục của Mộc Tử Âm...

“Ưm”

Ngửi hương vị nam tính của phu quân, Mộc Tử Âm ưm nhẹ một tiếng trong cổ họng, vòng tay ôm lấy hông hắn, hai người thâm tình nhìn nhau, vô thanh thắng

hữu thanh...

Rốt cuộc nàng cũng hiểu chuyện đẩy hắn ra, vì bàn tay tên xấu xa này vô thức tìm đến bờ mông căn tròn của nàng...

Mà Lạc Thần tiếp tục không biết xấu hổ, trước ánh mắt của bàn dân thiên hạ, một lần nữa ôm ấp dì nhỏ của mình...

Liễu Thi Cầm gương mặt đỏ bừng lúng túng không biết làm sao, ôm hắn lại cũng ngượng mà đẩy hắn ra thì nàng không nỡ...

“Dì nhỏ, có lo lắng cho ta không?” Lạc Thần thủ thỉ bên vành tai nhỏ bé của nàng, hơi nóng phả vào gáy ngọc làm thân thể yểu điệu của nàng rung nhẹ...

“Sau này không để ngươi một mình mạo hiểm nữa!” Liễu Thi Cầm nhu giọng nói một câu, vuốt ve gương mặt hắn...

Lạc Thần trái tim rung lên, càng thêm siết chặt nàng vào lòng...

Mà lúc này hai người Lê Thanh và Lê Nhi đã sớm trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, thậm chí bọn hắn còn mãnh liệt xoa xoa mắt, sợ mình bị ảo giác...

nên mới cố gắng nán lại mà thôi...

“Chúng ta đi! Tìm khách sạn ở lại, ta giới thiệu hai tỷ muội Cơ Nhã cho các nàng làm quen...” Hắn hướng mấy nàng truyền âm...

Các nàng nhìn nhau gật gật đầu đồng ý, hiện tại là thời điểm gia đình hội hợp, đồng thời tứ nữ cũng rất muốn biết những gì hắn trải qua trong thời gian này...

Năm người định kéo nhau rời đi... “Chư vị dừng bước!”