Hai nữ đồng thanh hét lớn, hai loại vũ kỹ lấy tốc độ bàn thờ toàn lực công kích Hài Gốt.
“Rừ”
Hài Cốt gầm thét dãy dụa, nhận thấy không thể thoát khỏi khống chế của Thổ Hùng, đỉnh đầu Quyền Trượng lôi đình cấp tốc ngưng tụ, vươn tay ném mạnh về hai luồng công kích.
ĐOÀNG
Âm thanh chấn thiên vang lên, trước sự va chạm kịch liệt, thân thể Lạc Thần rốt cuộc chịu không được, bị lực phản chấn bay ra xa, miệng phun một ngụm máu tươi, Thổ Hùng hoàn toàn tan vỡ.
Hai nữ cũng không khá hơn, không gian căn phòng có hạn, sự va chạm của các loại công kích khủng bố khiến sắc mặt hai nàng trắng bệch, hai đôi môi mê người có máu huyết chảy ra, Hồng Liên có tu vi Nguyên Anh còn đỡ, Tình Nhi chỉ là Trúc Cơ viên mãn lúc này linh lực hoàn toàn cạn kiệt, ngồi bệch trên mặt đất, hơi nóng từ phía Tử Tâm Phần Không Viêm khiến nàng hận không thể lột sạch y phục cho mát mẻ.
“Ha ha, tốt tốt, không tệ, rất không tệ”
Một âm thanh vui vẻ dí dỏm đột ngột vang lên, vốn đang thở phào ba người đột ngột nhảy dựng, một mặt đại biến nhìn về vị trí âm thanh phát ra.
Chỉ thấy Hài Cốt lúc này đã vỡ vụn thành từng mảnh, Lôi Đình Quyền Trượng lăn dài trên đất.
Chiếc nhẫn có đầu lâu lúc này đang phát sáng, một linh hồn mờ ảo từ bên trong nó thoát ra ngoài.
Đó là linh hồn của một nữ nhân, không là một Thần tử mới đúng, chỉ là Thần tử này có bộ dạng còn xinh đẹp hơn đa số nữ nhân, hắn mày liễu, mắt to, mũi nhọn cao thẳng, một thân y phục màu hồng phấn mới vãi nồi. Nếu không phải nơi cổ họng có yết hầu rõ rệch, sợ rằng không ai nhận ra hắn là Thần nhân.
Không thèm để ý ánh mắt quái dị của Lạc Thần cùng hai nữ, Thần nhân yêu dị mở miệng cảm thán: “Vô số năm, rốt cuộc cũng chờ được”
“Tiền bối, xin hỏi ngài là?” Hồng Liên trước tiên mở miệng hỏi, nàng không hề sợ hãi.
“Hừm, nha đầu Viêm hỏa thật nồng đậm, hẳn là người của Diễm gia sao?” Thần tử yêu dị cười tà nói.
Hồng Liên thất kinh, không ngờ đối phương vừa nhìn đã thấu thị thân phận của mình.
“Tiểu nữ Diễm Hồng Liên ra mắt tiền bối” Hồng Liên chắp tay khách khí nói.
“Hừ nhìn đã không phải vật gì tốt, tinh hay không ta gọi người đánh ngươi?” Tình Nhi lấy lại một hơi khí lực, nàng chúa ghét gia hỏa trước mắt này.
“Haha, ngươi nói bà lão âm thầm bảo vệ các ngươi đó sao? Bên trong động phủ của ta, Hóa Thần Kỳ không thể tiến vào được” Thần tử yêu dị bình thãn nói, cứ như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hẳn vậy.
Không đợi Tình Nhi mở miệng, hắn thần bí nói tiếp, khóe mắt ý vị thâm trường nhìn đang ngồi Lạc Thần:
“Tiểu nha đầu mặc dù không có Hỏa Linh Căn, bất quá huyết mạch lại tương liên với nha đầu áo đỏ, hai ngươi là tỷ muội? Tiện nghi tiểu tử này thật”
“Cái gì?” Đến lượt Lạc Thần cả kinh, hắn không nghĩ tới hai nàng vậy mà là tỷ muội.
“Hi hì, bất ngờ sao? Ta gọi Diễm Điệp Tình, chúng ta quả thật là tỷ muội” Tình Nhỉ tinh nghịch hướng Lạc Thần làm mặt quỷ, hiển nhiên cảm thấy rất vui vẻ trước ngạc nhiên của hắn.
“Khoan đã, tiện nghỉ hắn là sao? Ngươi đừng ăn nói hàm hồ” Hồng Liên lúc này lấy lại một chút khí lực, trừng mắt nhìn.
“Haha, thời gian của ta không còn nhiều, các ngươi đã là truyền nhân của ta thì phải đùm bọc, gắn bó lẫn nhau, ta cả đời cô đơn nên khi chết đi vẫn một thân một mình, vì thế ta đã có chuẩn bị” Hắn cười quỷ dị đáp.
Mà khi khí lãng màu hồng tràn ra, Lạc Thần trong lòng thầm kêu hỏng bét, bên dưới tiểu huynh đệ cấp tốc ngẩng cao đầu dữ dội.
Lạc Thần gian nan nhìn sang hai nữ, chỉ thấy lúc này các nàng cũng đang nhìn hắn, hai cái lưỡi ướt đẩm đang liếm lấy bờ môi thơm, má đào ửng đỏ, ánh mắt tràn ngập gợi tình, rốt cuộc hai âm thanh khiến Thần nhân thiên hạ điên cuồng thủ thỉ cất lên:
“Tiểu Thần ơi, tỷ - muội nóng quá” Bên trên trần, vốn đang lơ lửng Tử Tâm Phần Không Viêm cũng thu hồi nhiệt
độ nóng nảy, trái lại phát ra ánh sáng nhè nhẹ, như đèn tân hôn cho nhất Thần lưỡng nữ.