“Học hỏi cái rắm!” Lạc Thần trong lòng điên cưồng mắng to, trường hợp của Diễm Nguyệt Kỳ nói dễ nghe thì như lời của Kim Nhi, còn nói khó nghe chính là nữ nhân đầu óc có vấn đề, nhân sinh quan khác biệt với người thường...
Không biết vì sao mà hắn chợt cảm thấy nhiệm vụ Chinh Phục Mẹ Vợ gánh nặng đường xa đây...Muốn cướp đoạt trái tim của nữ nhân có suy nghĩ đặc biệt như Diễm Nguyệt Kỳ sợ rằng còn khó hơn lên trời...
“Mau song tu đi! thời gian mười ngày không lâu đâu...”
Diễm Nguyệt Kỳ lên tiếng thúc giục, nàng muốn sóng sót để leo đến đỉnh cao tham vọng, đương nhiên không muốn chết tại đây...
Lạc Thần nhìn ánh mắt xinh đẹp thản nhiên trong veo như nước của nàng, mở. miệng lên tiếng yêu cầu: “Ta có điều kiện!”
“Phiền phức quá! Điều kiện gì?”
Diễm Nguyệt Kỳ muốn tát tên này một cái nếu thực lực khôi phục...
“Từ giờ trở về sau này, ta sẽ là đối tượng song tu duy nhất của phu nhân nàng!” Lạc Thần nghiến răng nói, hắn sợ nữ nhân này đột nhiên lên cơn hứng thú tìm kẻ khác song tu thì bỏ mọc...
“Không thành vấn đề!” Diễm Nguyệt Kỳ không có quá nhiều suy nghĩ lập tức gật đầu, công pháp nàng tu luyện đã đầy đủ để phát triển, không cần phụ thuộc vào việc song tu làm gì...
Thấy Lạc Thần trầm mặc không nói, nàng cau mày hỏi: “Còn gì nữa không?” “Không, Chúng ta có thể song tu!” Lạc Thần lắc đầu nói một tiếng, nhìn thân hình đây đặn thơm ngát đang nằm
im trên đất, diện mạo tuyệt mỹ, lại thêm thân phận mẹ vợ của nàng, hô hấp hắn dần dần dồn dập...
Tu luyện Long Tiên Thánh Điển, trong cơ thể hình thành Long Khí khiến dục vọng của hắn gia tăng đáng kể, hầu như không có lực miễn nhiễm với các mỹ nhân...
Từ Linh Giới Châu lấy ra một tấm nệm, hắn bế lấy nàng đặt lên...ôn nhu chỉnh sửa mái tóc hơi rối của nàng...
Diễm Nguyệt Kỳ lý trí vẫn bình thản, nhưng không hiểu sao trái tim nơi lồng ngực lại đập rộn lên, mùi của con đực lần đầu gần gũi đến thế...
“Xem ra cần tốn thời gian dài thay đổi suy nghĩ của nàng trở lại bình thường, trước hết ăn xong rồi nói!”
Lạc Thần trong lòng thầm nghĩ, vội vàng cởi bỏ y phục trên thân...
Bạch Ma Chiến Bào không hổ là Thiên Cấp Y Phục, dù tính năng chính của nó không phải dùng để phòng ngự, nhưng cũng thay Lạc Thần cản không ít nguy hiểm, bị ba tên Biên Bức xuyên thủng nhưng hiện tại đã tự khôi phục...
Xoạt...
Ném Bạch Ma Chiến Bào sang một bên, Địa Chiến Ngoa đã hoàn toàn hỏng bị Lạc Thần vứt bỏ, thân hình cân đối săn chắc của hẳn rốt cuộc hiện ra...
“Đây là thân thể nam nhân sao? Cũng khá anh tuấn!” Diễm Nguyệt Kỳ thản nhiên đánh giá toàn bộ cơ thể hắn, nhìn dương vật dài ngoằn dữ tợn đầy rẫy gân guốc kia, gương mặt nàng ánh lên hai nét hồng nhuận...
Lạc Thần gặp nàng xem mình như nhìn vật thể lạ, trong đôi mắt lãnh ngạo của nàng ngoài sự tò mò và hứng thú thì không còn cảm xúc gì khác, ngay cả một tia tình cảm hay dục vọng cũng không xuất hiện...
“Xem ta làm sao khiến nàng chết đi sống lại!” Lạc Thần tự tin thầm nghĩ, bắt đầu cởi bỏ y phục của nàng...
Diễm Nguyệt Kỳ cũng mặc kệ hành động của tên này, đúng như lời nàng nói, thân thể chỉ là túi da, không có gì phải ngượng ngùng hay xấu hổ...
Chỉ là hô hấp dần dần có phần gấp rút của người phụ nữ khi từng kiện y phục rời khỏi cơ thể chứng tỏ nàng vẫn chưa triệt để thành người vô dục vô cảm...
“Phu nhân, ngươi thật đẹp!” Nhìn ngọc thể như bảo vật tuyệt thế xuất hiện trước mặt, dù đã sở hữu không ít nữ nhân xuất chúng như Lạc Thần cũng phải mở miệng thốt lên khen ngợi...
“Lăm chuyện!” Diễm Nguyệt Kỳ xoay đầu sang nơi khác mắng một tiếng, không hiểu vì sao lý trí muốn nàng bình tĩnh đối mặt với hắn nhưng khi chứng kiến con mắt nóng rực kia lại không đủ can đảm...
“Nhất định là do bổn tọa đang bị thương làm ảnh hưởng đến sự bình tĩnh thường ngày!” Nàng tự nghĩ cho mình một lý do chính đáng...
Mà Lạc Thần vẫn chưa thể rời ánh mắt khỏi tuyệt phẩm của tạo hóa kia, hai từ hoàn mỹ có lẽ là đánh giá khiêm tốn trước nhan sắc của nàng...
Diện mạo của nàng vốn vạn người hiếm gặp, đôi môi hồng đỏ lúc này hơi tái vì mệt mỏi, khiến người khác muốn đem lòng che chở, đôi mắt trong suốt không có xúc cảm càng khơi dậy ham muốn chỉnh phục mãnh liệt của người nam nhân...
Theo từng hơi thở thơm tho nơi khóe miệng, bộ ngực sửa to tròn căng bóng phập phồng lên xuống, chúng nó cao vút ngạo nghễ, bên trên đỉnh có hai hạt hồng đào tô điểm, quần vú ửng hồng, chỉ sợ toàn bộ nam nhân trên đời đều hận không thể thưởng thức chúng nó...
Bên dưới bộ ngực là vòng eo mãnh khoảnh thon thả lại săn chắc co dãn, lỗ rốn bé xíu xinh xắn, bên trên khảm lấy một hạt ngọc đỏ rực như lửa, kích thích thị
giác đến cực hạn...
Một mùi hương quyến rũ thơm ngát truyền vào mũi hắn, Lạc Thần thoải mái hít sâu một hơi, tựa hồ trong ấm áp mang theo một chút tình vị và hương khí...
Diễm Nguyệt Kỳ gặp tên này vậy mà đánh giá “túi da” của mình tỷ mỹ như vậy, trong lòng cảm thấy khác thường, không biết vì sao nơi tư mật hơi co rút, một giọt chất lỏng chảy ra ngoài...
Lạc Thần chứng kiến, lặp tức đưa ngón tay quét lấy, ngậm vào trong miệng...
“Song tu nhanh đi, lắm chuyện quá!” Diễm Nguyệt Kỳ rốt cuộc không nhịn được bộ dạng của tên này, hừ một tiếng nói...