Không đợi Diễm Nguyệt Kỳ mở miệng, Lạc Thần vội vàng nói luôn, hắn nhận ra gia hỏa Côn Hoàng này làm người mặc dù nóng vội, nhưng là một quân tử đường đường chính chính, cũng không cảm thấy sợ hãi...
Dù sao thì Yêu Thú có tốt có xấu, Lạc Thần có Tố Mai và Tiểu Sư, hắn đương nhiên chưa bao giờ có thành kiến với yêu thú...
“Hừi Ta lấy danh nghĩa Côn Hoàng ra lệnh, sau trận chiến này, bất kỳ yêu thú nào có thực lực Ngũ Giai Viên Mãn trở lên không được ra tay với họ! Bằng không sẽ bị toàn bộ Côn Tộc xem là kẻ thù!”
Côn Hoàng cũng là lão già sống thành tinh, dùng lực lượng ầm ầm hét lớn, âm thanh truyền khắp vạn dặm vào tay của mỗi tên Yêu Thú, lấy danh nghĩa toàn bộ Côn Tộc ra đánh cược...
Đám yêu thú âm thầm ghi nhớ điều này, Côn Tộc dù không phải Côn Bằng chân chính, dù thành viên thưa thớt nhưng mỗi người đều là cường giả, thực lực cũng thuộc top đầu đại lục, so với Hồ Tộc còn nhỉnh hơn một chút...
“Tiểu tử ngươi đã hài lòng?” Côn Hoàng híp mắt hỏi...
Lạc Thần hơi cau mày, gia hỏa này vậy mà còn đánh chủ ý xấu, theo lời hắn như vậy Ngũ Giai Hậu Kỳ được phép ra tay với họ...
“Đây đã là quyền hành trong khả năng của ta, dù sao U Nguyên đại lục không phải Côn tộc một nhà độc đại, ngươi đừng đòi hỏi gì thêm!” Côn Hoàng chặn họng Lạc Thần, không để hắn tiếp tục ý kiến...
Diễm Nguyệt Kỳ âm thầm gật đầu khả năng ứng xử của Lạc Thần, dù đối mặt cường giả mạnh hơn xa mình vẫn không kiêu không nịnh, lại đề phòng trước tình huống xấu nhất diễn ra...
Để Côn Hoàng hạ lệnh như vậy đã không phải chuyện dễ dàng gì, nàng cũng không muốn tiếp tục dây dưa, hướng Côn Hoàng mở miệng nói:
“Được rồi! Một chiêu phân định thắng bại đi, xem Lôi Hỏa Huyền Công vẫn lợi hại hay công pháp của ngươi sáng tạo lợi hại!”
Lạc Thần vội vàng thối lui ngàn dặm, hai vị tuyệt thế cường giả dùng toàn lực đọ sức, ở gần quan sát không thể nghỉ ngờ là chờ chết...
Mở ra Thấu Thị Vạn Lý quan sát tình huống...
Diễm Nguyệt Kỳ tóc dài tung bay, thân thể lơ lửng trên không trung, ánh mắt nghiêm túc đến cực điểm, từ thân thể yêu kiều của nàng, vô biên vô tận hỏa diễm hòa lẫn lôi đình tiến ra, linh lực toàn thân điên cuồng bị bới móc...
Rốt cuộc gương mặt tuyệt mỹ xuất hiện một tia tái nhợt, mà trên đỉnh đầu nàng, một con Kim Ô đan xen Lôi Đình lại được hình thành, chỉ là so với khi chiến đấu với hai tên Lang Vương càng thêm dữ tợn, càng thêm to lớn, càng thêm khủng bố...
Kim Ô vừa xuất hiện đã ngửa mặt lên trời gáy to ba tiếng xuyên thấu thương khung, không gian quanh thân nó triệt để sụp đổ...
Hơi nóng kinh khủng kia khiến Lạc Thần dù đứng ở xa vẫn phải dùng Tử Tâm Phần Không Viêm bảo vệ cơ thể...
“Kim Ô Hư Hỏa, so với Tà Hoàng năm đó còn kinh khủng hơn, đáng giá ta ra †ay toàn lực!” Côn Hoàng trong mắt dạt dào chiến ý, ngửa mặt lên trời thét dài...
ÒMMMMMMMMM Thân thể hắn cấp tốc biến lớn, trở thành một con Cá Vôi Xám lơ lửng trên thiên không có gương mặt bị vết thương dữ tợn bao phủ một nữa, bản thể so với
Độc Giác Ưng Vương to hơn gấp mười lần, toàn bộ trời đất như lâm vào tận thế...
Nhìn tình cảnh này, Diễm Nguyệt Kỳ rốt cuộc không chần chừ nữa, lãnh ngạo quát:
“Lôi Hỏa Huyền Công - Diễm Lôi Kim Ô Phá!”
Theo tiếng hét vừa ra, linh lực toàn thân nàng như bị rút sạch, thân ảnh khổng lồ của Kim Ô phá không mà bay, mang theo ngập trời hỏa diễm cùng lôi đình như biển, vỡ nát từng mãnh không gian, mục tiêu là thân thể khổng lồ của Côn Hoàng...
Nhìn công kích khủng bố đang lao đến, trong mắt Côn Hoàng lóe lên một tia hồi ức về trận chiến năm xưa với Tà Hoàng, rốt cuộc gầm lên:
“Bắc Minh Thủy Phong Công - Thủy Phong Thôn Thiên Địa!”
Cái miệng lớn như rãnh trời của Côn Hoàng mở ra, vô biên vô tận Phong cùng Thủy linh lực nhanh chóng hài hòa, hình thành một quả cầu lớn có bán kính hàng trăm dặm...
Qủa cầu không mang theo công kích khủng bố gì, trái lại như một lỗ đen vũ trụ, lực hút khủng khiến tỏa ra, như muốn hút đi toàn bộ cả vùng không gian này. vào bên trong nó...
“Đáng chết! Khả năng thôn phệ này thậm chí vượt qua Phệ Thiên Mộc của ta!” Lạc Thần hai tay cắm mạnh xuống mặt đất để giữ vững cơ thể, mặc dù hắn ở rất xa nhưng vẫn bị đôi chút ảnh hưởng...
“Phệ Thiên Mộc của công tử cũng chưa trưởng thành! Bằng không nó thậm chí có thể thôn phệ ngược lại chiêu thức của Côn Hoàng!” Kim Nhi đính chính lại nói...
Mà lúc này, Diễm Lôi Kim Ô Phá rốt cuộc cùng Thủy Phong Thôn Thiên Địa va chạm vào nhau...
Không có âm thanh chấn động diễn ra, cũng không có vụ nổ khủng bố nào... Trái lại là sự ma sát, điên cưồng tiêu hủy lẫn nhau của hai loại Vũ Kỹ... Kim Ô không ngừng tỏa ra lực lượng dữ dội muốn nổ tung Qủa Cầu trước mặt,
mà quả cầu mang theo Thủy và Phong Linh Lực rộng lớn kia lại liên miên bất tuyệt tỏa ra sức hút, muốn đem Kim Ô hoàn toàn nuốt chứng...
Năm xưa vũ kỹ này từng bị công kích của Tà Hoàng làm cho tan vỡ, vì không thôn phệ nổi công kích của hắn...
Mà giờ đây, Côn Hoàng nhờ vào tu vi cao hơn Diễm Nguyệt Kỳ một bậc, cùng sự hoàn chỉnh của Bắc Minh Thủy Phong Công, thành công dây dưa, khó phân thắng bại...
Vài hơi thở sau, sắc mặt Diễm Nguyệt Kỳ đã trắng nhợt không còn chút máu, trận chiến trước đó với hai tên Hầu Nham đã tiêu hao một phần lực lượng của
nàng, hiện tại lại toàn lực một kích với Côn Hoàng, khiến nàng càng thêm mất sức...
Bất quá bản tính kiêu ngạo không cho phép mình dễ dàng bại trận, trong đôi mắt mỹ lệ xuất hiện một tia quyết tuyệt, thanh lãnh quát:
“Bạo cho ta!”
Theo tiếng nói của nàng vừa dứt, Kim Ô khổng lồ nổ tung như bom nguyên tử...
ÄM ẦM ẦM ẦM ẦM... Không gian triệt để sụp đổ rồi, mặt đất cũng biến mất hoàn toàn chỉ còn các lỗ đen không đáy, bầu trời như bị xé rách, uy lực không kém một tên Luyện Hư
cường giả tự bạo chút nào...
Trước sự quyết tuyệt của Diễm Nguyệt Kỳ, Côn Hoàng gào lên một tiếng bất an:
Chỉ là Diễm Nguyệt Kỳ tiêu hao quá lớn, linh lực của hắn tiến vào không thấm chút nào, chỉ giúp nàng miễn cưỡng bảo trì tỉnh tảo, toàn thân vô lực nằm trong
lòng hắn...
Ánh mắt kiêu ngạo nhìn về trung tâm vụ nổ, muốn nhìn tình huống của Côn Hoàng, nhàn nhạt mở miệng lẩm bẩm:
“Chết không?”