Bá Chủ Thiên Hạ

Chương 279: Trong cơn bão cát dữ dội kia




Mà cánh tay của Hầu Nham lúc này đã triệt để vỡ nát thành tro bụi, da thịt bong tróc lỗ chỗ, gương mặt bị tàn phá hơn một nữa có thể nhìn thấy đầu lâu bên trong, nơi vết thương vẫn còn Hỏa Diễm khủng bố và Lôi Đình đang tàn phá...

Bộ lông vốn đỏ rực của hắn nay càng thêm sặc sở vì bị máu tươi bao phủ...

Chịu không nổi thương thế nặng nề, Hầu Nham quy một chân xuống mặt đất, Pháp Thiên Tướng Địa giải trừ, hư ảnh Hỏa Hầu biến mất, thở hồng hộc...

Bên cạnh hắn, Lang Vương từ lâu đã nằm ngửa, mùi thịt khét lan tỏa khắp không gian, Bão Cát tan biết từ lúc nào, bộ lông đen tuyền uy vũ từ lâu biến mất, trở thành một con sói trọc...

Hô hô hô...

Liên tục là những hơi thở nặng nhọc từ miệng Lang Vương phát ra, hiển nhiên đã đến lúc hấp hối...

“Có thể ép bổn tọa thi triển toàn lực, hai ngươi chết cũng đủ tự hào!” Diễm Nguyệt Kỳ lãnh ngạo thiên khung mở miệng nói, muốn ra tay hạ sát thủ...

Lôi Đình Quyền Trượng nâng cao, mang theo vô tận tia sét hướng đầu Hầu Nham đập xuống...

KENG...

Âm thanh Kim Loại kịch liệt vang lên, bên cạnh Hầu Nham xuất hiện một khe. nứt, ba con khỉ toàn thân lông bạc già nua xuất hiện...

Khí thế Lục giai yêu thú đồng loạt ép mạnh mà ra, ba thanh vũ khí khác biệt xuất thủ, thành công ngăn lại một trượng của Diễm Nguyệt Kỳ...

“Ba vị trưởng lão?” Hầu Nham cố nén cơn đau, khàn khàn mở miệng...

“Tộc trưởng! Chúng ta đến cứu ngài!” Ba tên trưởng lão Hỏa Hầu Tộc, đề phòng nhìn chằm chằm Diễm Nguyệt Kỳ...

“Diễm gia chủ! Hạ thủ lưu tình, nếu không dù đánh không lại ngươi nhưng chúng ta có thể đồng loạt tự bạo! tin tưởng ngươi không chết cũng trọng thương!”

Tên Khỉ có bộ dạng già nhất lên tiếng nói, hắn chính là Đại Trưởng Lão của Hỏa Hầu tộc, có tên Hầu Nhất, tu vi Lục giai Hậu Kỳ lan tỏa xung quanh hắn, chỉ là so về khí thế yếu hơn Hầu Nham đến tận vài bậc...

Hiển nhiên tên này tiềm lực đã hết, suốt đời này chỉ có thể dừng chân ở Lục giai Hậu kỳ mà thôi, còn Hầu Nham thì thọ nguyên vẫn còn rất nhiều, có thể đột

phá cảnh giới cao hơn trong tương lai...

Xét về chiến lực Hầu Nhất cũng không sánh bằng Hầu Nham, dù sao thì trong cùng cấp cũng có phân chia mạnh yếu...

Hầu Nham là tộc trưởng xuất sắc của Hỏa Hầu tộc, bọn hắn dù có liều cái mạng già cũng muốn cứu hắn...

“Các ngươi uy hiếp ta?!” Diễm Nguyệt Kỳ ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, ba tên này tự bạo quả thật có thể trọng thương nàng, bất quá nàng cũng rất ghét bị người uy hiếp...

“Phu nhân thả bọn họ đi thôi! Trong tương lai ta sẽ đích thân đến Hỏa Hầu tộc tính sổ.” Âm thanh của Lạc Thần truyền vào tai nàng...

Thân ảnh của hắn đã đứng cạnh “mẹ vợ” mình...

Ba tên Hầu tộc trưởng lão nghe Lạc Thần nói vậy, nén giận trong lòng, khinh thường nhìn hắn...

Hiển nhiên cho rằng tên tiểu tử miệng còn mùi sửa này không biết trời cao đất rộng...

“Còn không mau cút?” Diễm Nguyệt Kỳ trừng mắt quát...

“Đa tạ Diễm gia chủ!” Ba tên Hầu tộc chắp tay cảm tạ, mang theo Hầu Nham trọng thương xé rách hư không rời đi...

Lúc này đây, Diễm Nguyệt Kỳ rảo bước đến cạnh thân thể to xác đang hấp hối của Lang Vương, Lôi Đình Quyền Trượng đã nâng lên, định kết liễu tên này...

Chợt...

Dị biến nảy sinh...

Hư không đột ngột nứt ra khe nứt lớn, một cái Lang Trảo mang theo vô tận Bão Cát khổng lồ đi trước một bước, hướng về vị trí thân thể Lang Vương cuộn

vào...

Diễm Nguyệt Kỳ nhanh chóng kéo Lạc Thần thối lui, nhàn nhạt nhìn tình cảnh đang diễn ra trước mặt...

“Không! Lang Sát ngươi chết không yên lành!” Âm thanh thê lương thảm thiết cùng vô tận phẫn nộ từ miệng Lang Vương phát ra...

“Haha, đại ca ngươi làm tộc trưởng đã lâu, sắp tới để đệ thay thế! Diễm gia chủ xin đa tạ al”

Tiếng cười ha hả khoái chí từ hư không truyền ra...

Trong cơn bão cát dữ dội kia, thân thể Lang Vương nhanh chóng bị cắt vụn, ngay cả Linh Hồn cũng bị nghiền nát...

Lục giai Yêu Thú Hậu kỳ tộc trưởng chết... “Địa Lang nhất tộc có một luật lệ, kẻ nào thành công giết chết tộc trưởng dù ở bất kỳ tình cảnh nào cũng có thể thay thế vị trí đó!” Diễm Nguyệt Kỳ không mặn

không nhạt lẩm bẩm...

“Theo bổn tọa một chuyến!” Diễm Nguyệt Kỳ xách cổ Lạc Thần...một lần nữa định rời đi...

Chỉ là rất nhanh nàng lại ném hẳn ra xa, mày liễu cau lại nhìn về phương xa, bản năng của cường giả khiến nàng cảm giác được một tia áp lực...

“Hahaha, không ngờ lại gặp mặt Lôi Hỏa Huyền Công, truyền nhân của Tà Hoàng quả thật đáng gờm! món nợ năm xưa cũng đến thời điểm giải quyết!”

Từ hư không vang lên giọng cười âm trầm ha hả, một thân ảnh cấp tốc xuất hiện trước mặt hai người bọn họ...