Bá Chủ Thiên Hạ

Chương 273: Hai thân ảnh đạp không mà ra




“Thiên Hỏa Thủ”

Trước ánh mắt rung động của Lạc Thần, vô biên hỏa diễm cấp tốc hình thành một cái đại thủ (bàn tay) to hàng trăm trượng, kích cỡ so với Pháp Thiên Tướng Địa không kém chút nào, hướng về một quyền của Hầu Tam chọp đến...

Không có âm thanh va chạm xuất hiện...

AAAAAAAAA

Chỉ có tiếng thét gào như địa ngục cửu u từ miệng Hầu Tam, cánh tay khổng lồ của hắn lúc này dữ dội bóc cháy, Kim Ô Hư Hỏa thiêu đốt vào tận xương cốt...

Rất khó tin Hỏa hệ yêu thú sẽ bị lửa đốt...nhưng lại là sự thật...

“Dị Hỏa Kim Ô Hư Hỏa của nàng đã sắp trưởng thành, lại có đẳng cấp cao hơn của công tử, uy lực như vậy là điều dễ hiểu mà thôi!” Kim Nhi lên tiếng giải thích...

Mắt thấy ngọn lửa đang lan tràn đến cơ thể mình, Hầu Tam cắn chặt răng quyết đoán, bàn tay còn lại cầm lấy bắp tay của cánh tay đang bị thiêu đốt kéo mạnh...

Rắc...

Cánh tay đứt lìa rơi xuống không trung, chỉ thoáng chốc đã tan biến, ngay cả tro bụi cũng không còn...

Sắc mặt Hầu Tam tái nhợt, phẫn nộ dâng trào, điên cưồng gào thét:

“Diễm Nguyệt Kỳ, nơi này là U Nguyên Đại Lục, không phải địa phương ngươi có thể giương oail”

Mí mắt Diễm Nguyệt Kỳ nhếch lên, giữa hai đầu lông mày là cảm giác ngạo. nghễ, nàng thanh lạnh nói:

“Hai tên Lục giai không biết xấu hổ khi dễ một nhân loại chỉ mới Nguyên Anh, cũng dám uy hiếp bổn tọa?”

Tiếng nói vừa dứt, Kim Ô Hư Hỏa càng thêm bộc phát dữ dội, hai cái Thiên Hỏa Thủ lập tức hình thành...

Phân biệt hướng về Lang Thương và Hầu Tam một lần nữa chọp đến... RÚ...

Lang Thương không cam lòng chờ chết, một tiếng tru dài cất lên, hắn biến thành Bản Thể, là một con Địa Lang màu sám to gần chục trượng, miệng rộng như chậu máu:

“Đại Bão Cát!”

Lại là chiêu thức này, một cơn Bão Cát khổng lồ xuất hiện, cuốn mạnh về phía Thiên Hỏa Thủ...

Đáng tiếc, Đại Bão Cát vốn gây vô vàn khó khăn cho Lạc Thần lúc này lại yếu ớt như một cơn gió nhẹ...

Có thể thấy rõ nhiệt độ khủng bố của Thiên Hỏa Thủ khi Đại Bão Cát bị thiêu trụi không đến vài lần hô hấp...

Vẫn bá đạo chộp đến thân hình khổng lồ của Lang Thương...

“Không thể!” Thiên Hỏa Thủ chọp đến, Lang Thương gầm thét một tiếng kinh hồn, bộ lông nhanh chóng cháy rụi, mùi thịt nướng lan truyền trong không gian...

Lang Thương điên cuồng điều động Linh Lực bảo vệ cơ thể, nhưng chỉ nhận lấy sự bất lực, thân hình rơi xuống mặt đất, điên cuồng lăn lộn một cách thống khổ...

Ngọn lửa vẫn dần dần ăn mòn vào sâu cơ thể hắn, như đang muốn nướng chín con mồi...

Hiển nhiên Diễm Nguyệt Kỳ muốn tra tấn tên này trước khi giết...Bằng không với cường độ của Kim Ô Hư Hỏa, Lang Thương đã sớm chết rồi...

Mà ở chiến tuyến khác, Kim Ô Hư Hỏa đã đem thân xác và linh hồn của Hầu Tam thiêu đốt, ngay cả cặn bã cũng không sót lại...

Hầu Tam chỉ là một Hỏa Hầu Lục giai Sơ Kỳ sở hữu Yêu Hỏa, đứng trước mặt một vị Luyện Hư Hậu Kỳ sở hữu Dị Hỏa, không thể nghi ngờ chỉ khỏe hơn con kiến bình thường một chút...

Ực

Lạc Thần nuốt nước miếng một cái, hai tên Lục giai ép hắn vào đường cùng lúc này lại yếu đuối và hèn mọn như vậy...

Chênh lệch quá mức to lớn, quá mức tương phản, quá mức trùng kích tinh thần hắn...

Trách không được Kim Nhi từng nói, Luyện Hư Kỳ mỗi cảnh giới chênh lệch như trời và đất...

Hắn muốn báo thù Lạc Gia, mà Lạc Phá Lôi cũng là Luyện Hư Hậu Kỳ, dù cho chiến lực có thể không bằng Diễm Nguyệt Kỳ, nhưng mình bây giờ có thể chống lại sao?

Không ngờ chênh lệch giữa Thất và Bát Cấp thế lực lại to lớn như vậy...

Chỉ cần một mình Diễm Nguyệt Kỳ, sợ rằng có thể quét ngang toàn bộ Thất Cấp thế lực rồi...

“Ngươi sao lại ở đây? Không phải nên tiến đến Thánh Linh Học Phủ sao?” Một âm thanh lành lạnh vang lên khiến Lạc Thần lấy lại tinh thần...

“Ta có một bằng hữu gặp nạn, vì thế tạm hoãn đến cứu nàng! Không ngờ bị hai tên Lục giai vây công” Lạc Thần nhìn dung nhan cao quý của nàng, thành thật đáp trả...

Diễm Nguyệt Kỳ nhẹ gật đầu, tay ngọc xé rách hư không, như xách con gà xách lấy cổ áo Lạc Thần, muốn rời đi...nàng có chuyện cần “hỏi thăm sức khỏe” tên này...

Chỉ là không đợi họ rời khỏi, hai vết nứt hư không cấp tốc xuất hiện, khí thế kinh hồn bao trùm không gian, theo sau đó là hai âm thanh đồng thời cất lên:

“Diễm Nguyệt Kỳ, U Nguyên Đại Lục không phải chốn không người, giương oai xong muốn đi? ngươi cũng quá xem thường chúng ta chứ hả?”


Địa Lang tộc trưởng — Lang Vương, Lục giai Hậu kỳ yêu thú...

Mà trước hai cổ khí thế kinh người của hai tên cường giả đồng cấp mang lại, Diễm Nguyệt Kỳ ung dung vứt Lạc Thần sang một bên...

Nàng ngẩng đầu, trong đôi mắt lãnh ngạo kia, một tia lôi đình bất chợt nhấp nháy, đôi môi khinh mộng khẽ mở:

“Bổn tọa muốn đến thì đến, đi thì đi, các ngươi là cái thá gì mà dám ý kiến?”