Bá Chủ Thiên Hạ

Chương 243: Quy luật mạnh được yếu thua




Thực ra chuyện này cũng không trách bọn hắn, có trời mơi biết tại một nơi như Bình An thành, tại một gia tộc cấp thấp như Liễu gia đột ngột xuất hiện các

nữ nhân khủng bố này...

Quy luật mạnh được yếu thua của Tu Chân giới giờ đây đã thể hiện một cách rõ ràng nhất...

Nếu thực lực Mộc Tử Âm không đủ, hiện tại người bị thương sẽ là các nàng... “Các ngươi rốt cuộc là ai? Bình An thành sao lại xuất hiện nhân vật như vậy?” 'Tam trưởng lão sắc mặt vặn vẹo, thương thế nơi cánh tay vẫn liên tục rỉ máu mặc

hẳn ra sức áp chế...

Nhìn thanh Mộc Kiếm trên tay nữ nhân kia, trong lòng hắn tràn đầy cảm giác kiêng ky...

“Chết đến nơi biết nhiều như vậy làm gì!” Mộc Tử Âm nhàn nhạt nói khiến sắc mặt bốn người Hàn gia triệt để trắng bệch...

Bên trong Linh Giới Châu... Liễu Thi Cầm ngơ ngác nhìn gương mặt bá đạo của thiếu niên đối diện...

Hắn vậy mà tỏ tình với nàng một cách trực tiếp như vậy...

Xét về tuổi tác nàng gấp hai lần hắn, xét về thân phận nàng là muội muội Mẫu thân hắn, là dì nhỏ của hắn...

Vậy mà giờ đây nàng lại như một tiểu cô nương đối diện người yêu, thân thể hoàn toàn bủn rủn, đầu óc trống rỗng không suy nghĩ được gì...

Thậm chí muốn dùng sức đẩy hắn ra cũng không làm được...

“Không được đâu tiểu Thần! Thân phận của chúng ta!” Nàng chỉ có thể run rẩy đôi môi nhẹ giọng thủ thỉ...

“Chó má thân phận? Thế giới này chỉ quan tâm thực lực, khi chúng ta có thực. lực tuyệt đối, mọi hành vi của chúng ta sẽ thành chân lý trong mắt người đời! Nàng quan tâm thân phận làm gì?” Lạc Thần nắm lấy cái căm trơn bóng của nàng, nhìn vào đôi mắt bối rối kia ngang nhiên nói...

Liễu Thi Cầm giật mình...

Nàng biết hắn nói đúng, tại thế giới này chẳng ai rãnh để ý hành vi của ngươi, họ chỉ để ý thực lực và thế lực của ngươi mà thôi...nhưng lý trí mỏng manh nói cho nàng, bọn họ chưa có thực lực tuyệt đối, tại thiên địa này còn vô số người

mạnh hơn họ...

Nếu hiện tại lún quá sâu, sẽ có vô số kẻ chỉ trích Lạc Thần, làm ảnh hưởng đến con đường tu luyện của hắn...

Lạc Thần như nhận ra ý nghĩ của nàng, hắn tự tin cười nói: “Hiện tại chúng ta chưa phải mạnh nhất, nhưng rất nhanh thôi điều đó sẽ thành hiện thực! Chẳng lẽ nàng không tự tin vào ta? Không tự tin vào chính mình

hay sao?”

Liễu Thi Cầm xuất hiện một tia sáng, nàng cũng là một thiên tài, tự tin đương nhiên phải có...

“Ta cũng không nói hiện tại nàng liền gả cho ta! Chúng ta có thể lén lút a!” Lạc Thần cười xấu xa hấp háy mắt...

Liễu Thi Cầm rốt cuộc nhịn không được cho hắn một bạt tay, tiểu tử này sao. lại xấu xa như vậy...

Bất quá gò má ửng đỏ kia cho thấy đối với lời đề nghị của Lạc Thần quả thật động tâm vô cùng...

Nàng không phủ nhận mình bị hắn mê hoặc, hắn anh tuấn, hắn tà dị, hắn cường đại, hắn thiên tài và đặc biệt hắn yêu thương mỗi người phụ nữ bên cạnh hơn cả chính bản thân mình...

Mỗi một điểm điều là sức hút trí mạng đối với một người nữ tử...

Chưa kể hai người còn có một tia huyết mạch liên kết, điều đó càng làm mối quan hệ thêm một tia kích thích vi diệu...

Nhưng là một nữ nhân truyền thống và nề nếp, Liễu Thi Cầm rất khó để tiếp nhận nhanh chóng mối quan hệ này...

“Ta hứa sẽ dùng cả đời sủng ái nàng, cưng nàng, không để nàng chịu thêm một ngày khổ sở!” Năm lấy bàn tay mềm mại áp lên gò má, Lạc Thần chân thành

nói...

Liễu Thi Cầm trái tim càng thêm rung rẩy, một giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài, bất quá vẫn lắc đầu thê lương nói:

“tiểu Thần! Chúng ta như vậy ta làm sao nhìn mặt tỷ tỷ đây?” Lạc Thần sắc mặt thoáng cứng lại, sau đó giãn ra nhu hòa nói:

“Mẫu thân từng phải lấy một người nàng không yêu và nhận kết cục như vậy! Ta tin tưởng nàng sẽ thành tâm ủng hộ chúng ta, vì chúng ta thật lòng yêu nhau!”

Liễu Thi Cầm hốt hoảng, vậy ra hắn cũng như nàng, âm thầm yêu mếm đối phương...

“Dì nhỏ! Ta yêu nàng! Làm nữ nhân của ta nhé!” Nhân lúc nàng yếu lòng, Lạc Thần tung đòn trí mạng...

“Chuyện này...ta cần thời gi... Liễu Thi Cầm chưa nói hết câu... Một cái miệng rộng đã lắp kín đôi môi mọng nước của nàng...

Lạc Thần trong lòng thỏa mãn chưa từng có, cảm nhận hương vị tuyệt vời từ bờ môi dì nhỏ mang lại, mềm mại, ngọt ngào...

Môi và môi hòa lẫn vào nhau...

Liễu Thi Cầm đôi mắt đẹp mỏ tròn, cảm nhận lửa nóng nơi khuôn miệng, lồng ngực phập phồng không biết làm sao...

Lạc Thần bắt đầu tham lam hơn, cố tách đôi môi nàng ra, cái lưỡi thò vào...

Liễu Thi Cầm kiên cường cắn chặt răng, ngăn không cho hắn tiến nhập cửa động...Bị hắn hôn môi khiến nàng đã đủ choáng váng, nếu ngay cả bên trong cũng thất thủ, chỉ sợ mình sẽ triệt để chìm đắm...

“Thi Cầm ngoan! Cho ta hôn nàng ta sẽ không tiến thêm nữa!” Lạc Thần tách mãi không ra hàm răng, đầu lưỡi chỉ có thể đảo quanh răng ngọc, bèn truyền âm nói...

“Chúng ta...không phải đang hôn sao?” Liễu Thi Cầm bối rối đáp trả...

“Không! Ta muốn dư vị ngọt ngào trong miệng nàng cơ!” Lạc Thần ôn nhu đáp, một tay tìm đến bầu ngực căng tròn sau lớp y sam giản dị của nàng...

Liễu Thi Cầm toàn thân triệt để xụi lơ, đôi mắt lim dim nhắm lại, mặc cho nam nhân chiếm đoạt cánh hoa đầu đời...

Hồi lâu sau, như bị tình ái quyến rũ, nàng bắt đầu ôm lấy vòng eo săn chắc của hắn, đầu lưỡi chủ động phối hợp, tiến vào khám phá trong miệng nam nhân...

Như hai con rắn nước sum vầy, tiếng hít thở gấp gáp truyền khắp không gian...

Bên trên tầng mây cao vút, đôi nam nữ vong tình hôn nhau, quên hết rào cản luân thường đạo lý...