Cuối cùng thì nàng cũng trở về Băng Huyền Đế Quốc... Nàng ra đi với tâm trạng hạnh phúc cùng tràn ngập chờ mong với tương lai...
Chúng nữ lưu luyến chia tay nàng, nữ nhân này thời gian qua đã bảo vệ nam nhân của họ...
Không gian hơi rung lên, Băng Lam Tịch hoàn toàn biến mất trước mặt mọi người...
“Công tử, đem cái kia trứng Linh Điểu có huyết mạch Thanh Loan đặt ở tầng cao nhất của Cung Đình Thụ, sế rút ngắn thời gian ấp nở!” Kim Nhi lên tiếng nhắc nhở nói...
Lạc Thần lúc này mới nhớ lại quả trứng Mộc Tử Âm đổ thạch đạt được, đem nó chuyển dời lên, không quên mang theo quả trứng lôi đình có chứa Tiểu Sư bên
trong...
Gia hỏa Tiểu Sư này khí tức đang ngày một đề thăng, Lạc Thần có thể cảm nhận được thông qua khế ước của hai người...
Lúc này, Lạc Thần chợt móc ra một mảnh ngọc bội đặt vào tay dì nhỏ Liễu Thi Cầm...
“tiểu Thần, đây là?” Liễu Thi Cầm tò mò, chúng nữ nhìn nhau cười cười, các nàng cũng từng được hắn cho ngọc bội, đương nhiên biết bên trong cất chứa thứ gì...
Không phải Vũ Kỹ thì chính là Công Pháp các loại...
“Nhỏ máu vào nàng sẽ biết!” Lạc Thần thần bí cười cười...
Liễu Thi Cầm gật đầu, nàng biết hắn sẽ không gây bất lợi cho mình, móng tay. bấm nhẹ, một giọt máu huyết tiến vào ngọc bội...
Ngọc bội cấp tốc sáng lên, theo sau đó là lượng tin tức khổng lồ tràn mạnh vào đầu não...
“Ưm” Liễu Thi Cầm nhịn không được rên rỉ đau đớn, mồ hôi lạnh lấm tấm, nàng
không có Linh Hồn mạnh như Lạc Thần, loại đau đớn khi tiếp nhận truyền thừa trực tiếp này không hề dễ chịu...
Cũng may thời gian cũng không quá dài, rất nhanh nàng đã hoàn tất truyền thừa...
“A2”
Gương mặt xinh đẹp thốt lên một tiếng kinh hãi, ngón tay tinh xảo che lấy môi thơm, đôi mắt đẹp trợn tròn nhìn Lạc Thần...
“Thế nào dì nhỏ? Nhận được gì? Lợi hại không?”
Chúng nữ nhao nhao bu lại, nhìn vẻ mặt của Liễu Thi Cầm các nàng biết nhất định là thứ gì đó không tầm thường...
Hít sâu vài ngụm không khí để lấy lại bình tĩnh, Liễu Thi Cầm nhu hòa nói: “Băng Nguyệt Dạ Phong Kinh, một môn công pháp không rõ đẳng cấp”
Nói đến đây gương mặt xinh đẹp bị tràn ngập vẻ tự tin bao phủ, khí thế của một nhất gia chỉ chủ trở về, nàng kiêu ngạo nói:
“Nhưng ta tin tưởng với sự trợ giúp của nó, trong cùng cấp sẽ hiếm có đối thủ, trong vòng trăm năm tấn thăng Hợp Thể kỳ cường giải!”
“Làm sao có thể?” Chúng nữ ngơ ngác nhìn nhau, Hoàng Kim Thời Đại đám người kia gần 500 tuổi mới xuất hiện Hợp Thể Kỳ, vậy mà Liễu Thi Cầm tự tin trong vòng trăm năm
sẽ đạt cảnh giới này?
Phải biết tuổi hiện tại của Liễu Thi Cầm còn chưa đến 50, nàng lấy đâu ra tự tin như vậy?
Bản tính của Liễu Thi Cầm các nàng rất rõ, tuyệt đối không phải người khoác lác...
Như vậy nguyên nhân khiến nàng tự tin chỉ có một, Băng Nguyệt Dạ Phong Kinh quá mức cường đại...
Trong lúc nhất thời, ba đôi mắt đẹp u oán nhìn Lạc Thần...
'ên tâm, rồi ai cũng có phần, bất quá hiện tại không thích hợp!” Lạc Thần an ủi nói, môn công pháp cho Liễu Thi Cầm là thứ gần nhất triệu hoán được...
Thấy chúng nữ vẫn chưa hài lòng, hắn đành đánh trống lãng:
Nói xong không đợi các nàng phản đối, nhanh nhẹn cởi sạch y phục, nhào. đến ôm lấy ba thân thể mềm mại thơm ngát tiến vào Phu Thê Điện...
Mộc Tử Âm, Lý Trúc Loan và Bạch Tố Mai xấu hổ vùi đầu vào ngực hắn, mặc cho nam nhân của mình bày bố các loại tư thế...
Nơi lẽ ra phải dùng để thảo luận chính sự, lúc này lại trở thành chốn hoang lạc thần tiên...
Trong lúc nhất thời, xuân sắc không sao tả xiết...