Bá Chủ Thiên Hạ

Chương 222: Không phải ngươi đã đoán được phần nào hay sao?




Băng Lam Tịch nghe hắn nói vậy, cái miệng thơm tho hé mở, lưởi đỏ nhẹ nhàng thò ra liếm môi, quyến rũ chết người nói:

“Miệng ta là cứng hay mềm, không phải ngươi rõ ràng nhất sao?”

Lạc Thần xém tí cắm đầu xuống đất, chúng nữ gương mặt càng thêm cổ quái nhìn hai người...

Hắn giả vờ ho khan một tiếng, ra vẻ nghiêm túc nhìn nàng nói:

“Được rồi, ở đây toàn là người nhà, có thể tiết lộ thân phận của nàng được chứ?”

Nói đến chuyện này, dù với tâm cảnh Luyện Hư kỳ của Băng Lam Tịch cũng cảm thấy hơi bối rối, nàng mím mím môi thủ thỉ:

“Không phải ngươi đã đoán được phần nào hay sao?”

“Băng Huyền Đế Quốc?” Lạc Thần mở miệng khiến chúng nữ thốt lên kinh ngạc...

“Không sai, ta là Băng Huyền Đế Quốc Tam Công Chúa, những năm gần đây... “ Băng Lam Tịch trong trẻo tiết lộ thân phận mình, cùng nguyên nhân nàng muốn tiếp cận Lạc Thần...

Không có gì phải giấu diếm...

“Trần quân sư?” Nghe đến người này ra sức thuyết phục Băng Lam Tịch tiếp cận mình dùng mỹ nhân kế, Lạc Thần khóe miệng co giật, trong lòng suy nghĩ nát

óc vẫn không nhớ mình có quen nhân vật nào như vậy...

“Khanh khách, không nói tên hắn cho ngươi, cứ đoán đi!” Băng Lam Tịch điềm nhiên cười, đôi kắt đẹp tràn đấy ý trêu tức...

“Mặc kệ tên đó là ai! Hắn hình như quá đề cao tal”

Lạc Thần nhún nhún vai, muốn hắn giúp một tên Hoàng Tử của Cửu Gấp Thế Lực lên ngôi Thái Tử, chuyện này giống như nói đùa...

“Không đề cao chút nào, so với tiềm lực của ngươi, Trần quân sư đánh giá còn chưa đủ!” Băng Lam Tịch hết sức nghiêm túc nói...

Lúc đầu khi nghe Trần quân sư luôn miệng đề cao Lạc Thần, ngay cả nàng cũng cảm thấy có phần phóng đại, nhưng khi gặp hắn mới biết sự kinh khủng của tên này...

Theo suy nghĩ của Băng Lam Tịch, nếu để Lạc Thần thành công trưởng thành, sẽ chắc chắn trở thành nhân vật quát tháo phong vân trên toàn bộ Đại Lục, khi đó

sự trợ giúp của hắn đối với đệ đệ Băng Dũng của nàng là cực kỳ to lớn...

'Thấy nàng nghiêm túc nhìn mình, chúng nữ còn lại cũng một mặt tin cậy, Lạc Thần còn biết nói gì hơn?

“Được rồi! Bất quá cũng đợi ta thành công phát triển đã, hy vọng đệ đệ nàng có thể cầm cự đến thời gian đó!” Hắn gật đầu nói...

Với quan hệ của hai người, chỉ cần không phải chuyện gì thương thiên hại lý, Lạc Thần sẽ vô điều kiện đáp ứng...

Băng Lam Tịch nhoẻn miệng cười xinh đẹp, lời hứa của một tuyệt thế thiên tài có thiên phú khủng bố, giá trị vô cùng...

Đây có thể xem như một hình thức đầu tư lâu dài...đương nhiên sẽ có tỷ lệ rủi ro, nhưng Băng Lam Tịch tự tin vào lựa chọn của mình là đúng đắn, nam nhân này sẽ không để nàng thất vọng...

Lần rời cung lần này của nàng có thể xem như thành công hoàn mỹ...

“Cũng đến lúc nên về Liễu gia!” Lạc Thần hướng chúng nữ lên tiếng, rời gia tộc đã lâu, hắn có thể cảm nhận được Liễu Thi Cầm bắt đầu lo lắng...

Chúng nữ gật đầu...

“Ta cũng nên trở về, đệ đệ cần ta hỗ trợ không ít chính sự!” Băng Lam Tịch vuốt mái tóc đen tuyền, cố nén mất mát trong lòng cười nói...

Thế lực tại Đế Quốc của Băng Dũng không sánh bằng các vị Hoàng Tử khác, một vị Luyện Hư Kỳ như nàng không thể rời đi quá lâu...

Lạc Thần hơi cau mày, vươn tay cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng...

Chúng nữ hiểu ý rời xa, để lại không gian riêng cho đôi nam nữ...

Lạc Thần đem thân thể mềm mại thơm ngát kéo vào lồng ngực, kề sát vành tai nhỏ của nàng thủ thỉ:

“Tịch Nhi xú bà nương, ta sẽ nhớ nàng!” Băng Lam Tịch toàn thân rung lên, vòng đôi tay thon thả ôm lấy eo hẳn...

Cũng may Lạc Thần đã sớm mặc vào y phục, bằng không chỉ sợ nhất trụ kình thiên...

Hai người thời gian gặp nhau, tiếp xúc nhau không quá dài, Lạc Thần lại hôn mê đa số thời gian...

Theo lý mà nói tình cảm có lẽ chưa đủ sâu đậm...

Nhưng tình yêu đôi khi rất kỳ diệu một cách khó tả, có trường hợp chỉ một ánh mắt đã khiến người khác say cả đời...

Hắn và nàng mặc dù không đến mức tiếng sét ái tình như vậy, bất quá cùng nhau chiến đấu, sự tín nhiệm lẫn nhau, sự giao phó, trong lòng bất tri bất giác đã có bóng hình đối phương...

“Ta hy vọng, một ngày không xa, chàng sẽ lấy tư thế tuyệt cường đến Đế Quốc cầu hôn ta!” Băng Lam Tịch ngẩng đầu, thổ khí như lan...


Lạc Thần không che giấu lên tiếng xác nhận: “Tà Hoàng có ơn với ta! Ta phải thay hắn đòi một phần công đạo”

“Cái này...” Băng Lam Tịch khó khăn cắnkhăn đôi môi đỏ, việc của Tà Hoàng. nàng cũng biết, phe có lỗi là phía Đế Quốc của nàng...

“Phụ Hoàng muốn đoạt Lôi Hỏa Huyền Công cho Nhị Hoàng Huynh, chàng có thể tìm hắn hỏi tội!”

Băng Lam Tịch quyết tuyệt lên tiếng, cái chết của mẫu thân nàng có liên quan đến Nhị Hoàng Tử, nàng sẽ không mềm lòng...