Mũi nhỏ cao thẳng, má hồng như hoa, đôi môi chín mộng khẽ mở, để lộ từng viên răng ngọc ngà, thổ khí như lan...
“Tịch Nhi! Thời gian tới ta thuộc về nàng!”
Cố gắng cười xấu xa thủ thi, nhưng diện mạo hắn lúc này chỉ càng thêm dữ tợn xấu xí...
Không đợi nàng phản ứng, cơn mệt mỏi ập đến, con mắt tà dị chính thức khép lại, triệt để ngất đi...
Băng Lam Tịch trong lòng quả thật đang rối bời đến cực điểm...
Đây có lẽ là cảm xúc phức tạp nhất trong cuộc đời nàng...
Vừa hối hận vừa cảm thấy có lỗi...
Nàng và người này vốn dĩ không quen biết, chỉ vì lợi ích của đệ đệ khi tranh đoạt ngôi cao, chỉ vì tò mò và hứng thú của riêng nàng mà gây nên tất cả chuyện này...
Hắn vốn là Thiên Tài Tuyệt Thế không ai sánh bằng, nếu có thể yên lặng phát triển, trong tương lai sẽ là nhân vật phong vân trên toàn đại lục...
Hiện tại chỉ vì nàng, mà sớm lọt vào tầm mắt của các thế lực lớn...
Bây giờ toàn thân trọng thương, tương lương trở nên mờ mịt...
Nước mắt đã lăn dài trên má ngọc...
Chỉ là nàng vốn không biết rằng, tên này không phải kẻ an phận, nếu không có sự xuất hiện của nàng thì hắn cũng đối đầu với cả đám thế lực lớn rồi, thêm một
Lâm gia không tính là gì...
Nhìn biển lửa và lôi đình hủy diệt vẫn đang tàn phá mảnh không gian, Băng Lam Tịch lẩm bẩm một tiếng:
“Lôi Hỏa Huyền Công? Đây không phải công pháp phụ hoàng từng muốn cướp đoạt cho Nhị Hoàng Huynh tu luyện sao?”
Không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, ôm lấy thân thể tàn tạ vào lòng ngực, tay ngọc hướng hư không vạch ra, nhanh chóng bước vào bên trong...
Nàng biết nếu hiện tại không đi, chỉ sợ sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội lần này...
Nói thì dài nhưng mọi việc diễn ra chỉ trong chóp nhoáng, từ lúc biển lửa lôi đình đem Lâm Khánh bao phủ, cho đến khi Băng Lam Tịch mang Lạc Thần rời đi chỉ qua vài hơi thở mà thôi...
Nàng vừa đi không lâu, giữa hư không, một cánh tay lực lưỡng cưỡng ép mà ra, không gian từng tầng từng tầng vụn vỡ thành hư vô, một thân ảnh vĩ ngạn đạp chân ra ngoài...
Đây là một nam tử trung niên diện mạo cương nghị, mày rậm râu đen, thân mặc trường bào bạc trắng, khí thế bất phàm...
Nếu có tu sỉ Luyện Hư ở đây, sẽ phát hiện khí thế của người này thu liểm hoàn †oàn, như một mảnh hổ đang ngủ say, sẳn sàng xé nát con mồi khi can đảm vuốt râu hùm...
Hắn chính là tể tướng Băng Huyền Đế Quốc, Lâm gia chi chủ Lâm Khôn, một Luyện Hư Kỳ Hậu Kỳ cường giả...
Nhân vật như vậy chỉ cần dậm chân một cái, toàn bộ đại lục sẽ rung rẩy một lần...
Thân phận của người này so với kẻ vô tình Lạc Phá Lôi thậm chí còn cao quý hơn, bởi Lạc gia chỉ là thế lực độc lập, còn Lâm gia sau lưng có một cái Cửu Cấp
đế quốc chống lưng...
Lạc Phá Lôi khi gặp Lâm Khôn, chỉ sợ cũng phải khách khí gọi một tiếng “huynh”...
Cảm nhận được quý tử nhà mình xảy ra chuyện, Lâm Khôn chính thức hàng lâm mảnh không gian này...
Hai mắt hắn híp lại nhìn vị trí Băng Lam Tịch vừa biến mất, hừ lạnh một tiếng lẩm bẩm nói:
“Nể mặt bệ hạ một lần, tha ngươi rời đi, bất quá không có lần sau!”
Nói xong, bắt đầu đánh giá biển lửa chất chứa lôi đình, sắc mặt hiếm thấy xuất hiện một tia nghiêm túc nói:
“Lôi Hỏa Huyền Công rốt cuộc lại hiện thế sao?”
Loại công pháp này, mặc dù vì nguyên nhân tu luyện quá mức khó khăn nên
không được xếp vào hàng ngũ Thiên Cấp, nhưng Lâm Khôn đối với nó không dám có bất kỳ một tia ý tứ xem thường...
Bởi vì người sáng tạo ra nó năm xưa xém tí nữa đã hạ gục một đời Hoàng Đế của Đế Quốc, lại làm vô số cường giả Đế Quốc mất mạng...
Tà Hoàng... 'Trận chiến năm đó, Lâm Khôn cũng có tham dự...
Hắn là một trong những cường giả hợp lực vây công Tà Hoàng trong trận chiến kinh thế đó...
Sự khủng bố của Lôi Hỏa Huyền Công đã đích thân lĩnh hội...
Lâm Khôn hơi vạch lớp áo bào, hắn cúi đầu xem, nơi giữa lồng ngực, một vết thương dữ tợn do cháy bỏng vẫn còn hiện hữu...
Nhìn ngọn lửa lôi đình không có dấu hiệu dập tắt, Lâm Khôn gương mặt bình tĩnh như chưa từng có, giường như kẻ bị bao phủ bên trong không phải là con trai của hắn...
“Đã dạy ngươi không được chủ quan trong bất kỳ tình huống nào, luôn phải dùng toàn lực với mọi đối thủ, lân này để ngươi ăn thiệt thòi cũng tốt, nó sẽ là bài
học quý giá giúp ngươi trưởng thành hơn...!” Lâm Khôn như tự nói một mình...
Biết con trai mình kiêu ngạo thành tính, xem trời bằng vung, lần này là cơ hội Lâm Khôn dạy dỗ hắn...