Trong lúc nhất thời, vô số người động ý niệm trở nên tham lam, ghen ghét với thân ảnh trên không trung kia...
Lạc Thần cũng mặc kệ bọn hắn, Bắc Đẩu Cung chỉ là Thiên Cấp Hạ Phẩm Pháp Khí, hầu hết Bát Cấp gia tộc đều sở hữu pháp bảo cấp bậc này, chưa đến mức truy sát hắn khi thông tin lộ ra...
Còn đám Thất cấp thế lực nếu dám tham lam, Lạc Thần không ngại dùng bọn chúng làm vật tập luyện trên con đường bá chủ của mình...
Hơn nữa khi vừa tiến vào phạm vi Thanh Vân Tông, Lạc Thần đã đeo vào. Ngạo Tiếu Mặt Nạ che lắp dung mạo...
Duy nhất có Dị Hỏa là không cần thiết phải bộc lộ ra lúc này...
Hắn vẫn còn đề phòng nữ nhân thần bí này khi chưa biết rõ mục đích thật sự của nàng...
Cố Phi Thiên sắc mặt thập phần khó coi, mặc dù với tốc độ của Hóa Thần Viên Mãn, mũi tên kia bị hắn thành công né tránh, tuy nhiên việc đối thủ sở hữu Thiên Cấp pháp bảo nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn...
Người không kinh ngạc trước Bắc Đẩu Cung của Lạc Thần tại hiện trường chỉ
có nữ nhân cưỡi Hạc, dường như một kiện Thiên Cấp pháp bảo không quá quan trọng đối với nàng...
Cố Phi Thiên trong lòng uất ức đến cực điểm, chỉ có thể tập trung né tránh từng mũi tên xé gió do Lạc Thần bắn ra...
Mà Lạc Thần lại không hài lòng với tình huống này, chỉ có thể tự trách thực lực bản thân còn chưa đủ...
Nếu hắn có thể kích hoạt năm ngôi sao trong Bắc Đẩu Cung, có lẽ sẽ xuyên thủng đầu Hóa Thần Viên Mãn như Cố Phi Thiên ngay ở mũi tên đầu tiên...
Thế là trận chiến giữa hai người trở nên hết sức quái dị, một người núp sau lưng rùa bắn tên, một người chỉ lo tập trung né tránh...
Trong lúc nhất thời, không ai làm gì được ai...
Nhưng tình huống như vậy lại khiến vô số người khó có thể tin tưởng, đường đường Hóa Thần Viên Mãn Cố Phi Thiên lại chỉ đánh nhau ngang tay với người có tu vi Nguyên Anh Kỳ...
Lại bị áp chế...
Quả thật quá mức khó tin...
Trong mắt nữ nhân xuất hiện ý cười, lúc này mới chuyển lực chú ý sang Cố Vấn Thiên...
“Các ngươi rốt cuộc là ai?” Cố Vấn Thiên trầm giọng hỏi, hắn đã bế quan vài trăm năm vẫn chưa tìm ra cánh cổng đột phá Luyện Hư Trung Kỳ, đối với tình huống bên ngoài dốt đặc cán mai...
“Ngươi không xứng biết” Nữ nhân bình thản nói, bộ dạng cao ngạo đến cực điểm, khác biệt hoàn toàn khi nói chuyện cùng Lạc Thần...
“Ngươi” Cố Vấn Thiên phẫn nộ nói không thành lời, thử hỏi khắp toàn bộ đại lục, có mấy thế lực dám bảo Luyện Hư cường giả không xứng biết thân phận?
Nữ nhân này thật sự dám nói? Nàng nghĩ mình là ai? “Không quản chuyện tông môn, để tông chủ một người hoành hành bá đạo, môn đồ tự cho là đúng, làm biết bao việc thương thiên hại lý, nếu lão già ngươi
vẫn tiếp tục bế quan, có lẽ ta vẫn còn vài phần kính trọng”
Nữ nhân từ tốn liên tiếp chất vấn, dường như mọi chuyện Thanh Vân Tông làm không thoát nổi pháp nhãn của nàng...
“Hừ, Thanh Vân Tông còn chưa đến lượt nha đầu như ngươi dị nghị, thích thì chiến đi!” Cố Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng, tu chân giới vốn là mạnh được yếu thua, hắn chẳng muốn đôi co làm gì...
“Tuyết Ưu Sầu”
Nhìn biểu lộ của Cố Vấn Thiên, nữ nhân cũng không tiếp tục nói nữa, hai tay đặt lên cổ cầm, một đoạn tan thương điệp khúc vang lên...
Cả thiên địa như bị tâm tình của nàng lây nhiễm mà trở nên buồn bả, từng đóa hoa tuyết bay bay, chỉ thoáng chốc đã tiếp cận Cố Vấn Thiên...
“Hừ lại là bài cũ, Liệt Vân Trảm”
Cố Vấn Thiên chém ra một kiếm, cuốn bay hầu hết hoa tuyết, ngay cả không gian cũng xuất hiện vài khe nứt nhỏ...
Công kích của Luyện Hư Kỳ đã khác biệt về chất so với cách cảnh giới thấp. hơn, đưa tay nhấc chân cũng ảnh hưởng đến không gian...
Nhìn công kích của mình bị hóa giải, nữ nhân cũng không ngoài ý muốn, nàng chỉ mới thăm dò mà thôi...
Mỹ lệ nhưng buồn bả, đồng thời mang theo sát khí kinh người...
“Thiên địa dị tượng? Thiên Cấp Vũ Kỹ?” Cố Vấn Thiên sắc mặt đại biến hét ầm lên...
Mưa băng như hàng hà sa số mũi tên sắt nhọn, từ trên cao cấp tốc rơi xuống...
“Á,ta trúng đòn” “Mau bảo hộ thân thể” “Quá kinh khủng, linh lực của ta bị nhanh chóng xuyên qua”