Vô số người sắc mặt đại biến, nhìn Lạc Thần oán độc hỏi: “Là ngươi giết Đại Trưởng Lão?”
Lạc Thần chợt “run cầm cập” núp sau lưng nữ nhân, chỉ ba tên lão già rung giọng nói: N
“Bọn hắn lại muốn khi dễ ta
Nữ nhân trong lòng dở khóc dở cười trước nam nhân này, bất quá vẫn nghiêm mặt hướng ba lão già yêu kiêu quát:
“Ta tận mắt chứng kiến các ngươi khi dễ hắn, tội đáng chém”
“Mau kết Kiếm Trận” Ba lão già sắc mặt hoảng hốt, bọn hắn chính là Tứ, Tam, Nhị trưởng lão của Thanh Vân Tông, kinh nghiệm phong phú, nhận ra nữ nhân này khó chơi, bèn muốn kết trận đối phó...
Đáng tiếc trước mặt thực lực tuyệt đối, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có...
Tưng tưng tưng...
Tiếng đàn êm dịu nhưng lại mang theo sát khí ngập trời..
Nữ nhân ngồi trên lưng hạt gấy đàn, tóc dài tung bay, như tiên nữ hạ phàm, đương nhiên đó là khi không có người nam nhân ôm chặt eo nàng, quả thật phá
hỏng phong cảnh...
Tiếng đàn như có thể điều động Băng Linh Lực, chúng nó nhanh chóng ngưng tụ thành từng đóa bông tuyết xinh đẹp lất phất bay trên không trung...
Nhìn như chậm chạp nhưng lại đột ngột tiếp cận ba tên trưởng lão... “Không xon...” Nhị trưởng lão chưa kịp nói hết câu... Bùm Bùm Bùm Bùm...
Như từng viên phích lịch đạn, hoa tuyết nổ tung trên thiên không, như pháo hoa nối liền không dứt, bao trùm ba tên trưởng lão...
“Chuyện gì xảy ra?”
Khói bụi chưa kịp tán đi, một âm thanh dữ tợn kinh thiên động địa vang lên... Hai thân ảnh từ nơi sâu thẳm trong núi đột ngột xuất hiện...
Một người trong đó là Cố Phi Thiên...
Người còn lại là một lão già lưng còng, đầu trọc không có tóc, nhưng hàm râu bạc trắng lại dài tới chân...
Lão già phất tay, khói bụi do vụ nổ tán đi, để lộ ba cổ thi thể đóng thành khối băng...
Nhìn tình cảnh này, lão già sắc mặt âm trầm, linh lực điều động, một chưởng vỗ vào ba khối băng...
Rắc...
Băng nát vụn nhưng ba thi thể vẫn còn nguyên vẹn...
“Giao lão già này cho nàng, ta làm gỏi tên còn lại!”
Cố Phi Thiên nghe vậy, ánh mắt như muốn phún hỏa...
Bầu không khí nhất thời...
Giương cung bạt kiếm...