Trước ánh mắt tò mò của không ít người, Lý Trúc Loan đập vỡ cục đá... Từng mảnh đá vụn rơi xuống, vật bên trong cũng dần lộ ra... “Haizz”
Đám người chứng kiến thở dài ngao ngán, chỉ thấy bên cục đá vụn chỉ là một bát sứ lâu đời đã sức mẻ...
Lý Trúc Loan chu môi, mặc dù biết trò này không dễ ăn, tỷ lệ ra vật phẩm dùng được rất thấp, nhưng khó tránh khỏi thất vọng...
“Hừ, ta không tin vận khí mình thấp như vậy!” Lý Trúc Loan tiếp tục mua lấy một cục đá, đem nó đập vỡ...
Lần này đám người khóe miệng co giật, bởi vì bên trong ngay cả sợi lông cũng không có...
“Đáng ghét” Lý Trúc Loan hai má đỏ bừng dậm chân...
“Ngốc nha đầu, đồ tốt sao có thể dễ kiếm như vậy?” Lạc Thần dở khóc dở cười véo lấy cái mũi quỳnh xinh xắn của nàng...
“Thiếp chán rồi không chơi nữa, sư phụ tỷ tỷ thử đi” Lý Trúc Loan vừa xấu mặt, bèn đánh chủ ý xấu, muốn Mộc Tử Âm quê độ giống nàng...
Mộc Tử Âm đối với Đổ Thạch cũng không lạ, trước đây nàng từng chứng kiến, cũng biết rất khó từ trò này kiếm lời, bất quá thấy Lạc Thần khích lệ nên cũng bước đến...
Trả tiền cho chủ quầy, nàng chọn một cục đá to, đưa tay đập vỡ...
Rắc
'Theo âm thanh vỡ vụn vang lên, bên trong lộ ra một lớp vỏ xanh um kỳ quái...
Vội vàng quét tan đám đá vụ còn sót lại, trước mắt đám người là một quả trứng to tròn như quả dưa hấu, bên trên có các đường vân hồng hào, trong khá tráng lệ...
“Đây là trứng gì?” Đám người kỳ quái...
“Bị hóa thạch lâu như vậy chắc không còn sinh mệnh”
“Ta lại cảm thấy nó vẫn còn sống a”
“Mặc kệ là trứng gì, tồn tại từ thời xa xưa nhất định không tâm thường...”
Không ít người âm thầm suy nghĩ...
“Xem ra vận khí thiếp không tệ”
Mộc Tử Âm cũng khá vui vẻ bế lên quả trứng xem xét, không nghĩ tới lần đầu chơi Đổ Thạch lại xuất hiện thứ này...
Chúng nữ hiếu kỳ bao vây quả trứng, Liễu Thi Cầm mày liễu hơi cau lại, chính bản thân nàng cũng không nhận ra lai lịch quả trứng này...
“Chủ nhân, thiếp từ quả trứng cảm nhận được một tia uy áp” Bạch Tố Mai hướng Lạc Thần ngưng trọng nói...
“Chíp chíp” Tiểu Sư cũng lên tiếng phụ họa... Lạc Thần sắc mặt lập tức nghiêm túc, phải biết huyết mạch của Tố Mai và Tiểu Sư đều không hề tầm thường, lại từ quả trứng kia cảm nhận được uy áp, quả
thật không đơn giản...
“Sư phụ tỷ tỷ, tặng cho ta nha” Lý Trúc Loan cũng đưa tay ôm lấy nũng nịu nói...
“Xú nha đầu, của ta không phải của ngươi sao?” Mộc Tử Âm đưa tay cốc đầu nàng cười nói...
Lạc Thần mỉm cười nhìn mấy người các nàng, trong lòng lại hướng Kim Nhi hỏi thăm:
“Kim Nhi, quả trứng này coi bộ không đơn giản nha?”
“Bên trong là một loài linh điểu có huyết mạch thần thú Thanh Loan, hơn nữa còn khá nồng đậm” Kim Nhi rất nhanh giải đáp, trong giọng điệu mang theo một tia ngoài ý muốn...
Lạc Thần trái tim giật thót, Thanh Loan chính là một trong các thần thú nổi danh ở kiếp trước, tương truyền nó chính là một trong ngũ phượng, là chân chính thần thú, Thanh Loan còn là biểu tượng của sự tốt lành, đức hạnh hay sự thủy
chung trong chuyện tình cảm...
Mặc dù không sánh bằng Phượng Hoàng, nhưng Thanh Loan tuyệt đối là tôn tại khủng bố...
Bạch Tố Mai và Liễu Thi Cầm tính cách hướng nội, cũng không có ý chơi đùa, nhìn hắn mỉm cười lắc đầu...
“Mộng Mộng muốn chơi nha” Tiểu nha đầu hai mắt lấp lánh non nớt xen miệng vào, những chuyện như này quả thật rất thu hút nhi đồng...
“Haha, Mộng Mộng mau tiến đến, thích cục đá nào để ca ca mua cho ngươi” Lạc Thần bế nàng lên tay, tiểu nha đầu chín tuổi chỉ mới là Luyện Khí Sơ kỳ...
“Mộng Mộng muốn cục này” Tiểu nha đầu cầm lên một viên đá, nấm tay nhỏ nhăn đem nó đập vỡ...