Bá Chủ Thiên Hạ

Chương 171: Tên nó là Toàn Tông Hiệu Triệu




“Ừ” Tên kia khó khăn gật gật đầu, thân ảnh cấp tốc biến mất trong cung điện...

Trên đỉnh đại điện, một cái trống lớn hiên ngang mà đứng, mặt trống khắc lấy một chữ “Triệu”

Tên nó là Toàn Tông Hiệu Triệu...

Mỗi khi Thanh Vân Tông xảy ra đại sự nghiêm trọng, người phát hiện đầu tiên sẽ phát động trống này...

Ở thời điểm đó, toàn tông phải lập tức có mặt nơi trung tâm đỉnh Thanh Vân... Mặc kệ ngươi có thân phận gì, mặc kệ ngươi đang bế quan hay làm nhiệm vụ, nếu còn trong phạm vi Thanh Vân Tông, tất cả đều phải cấp tốc có mặt, nếu

không phế bỏ tu vi - trục xuất tông môn...

Từ khi thành lập đến nay, số lần tiếng trống vang lên có thể đếm được trên đầu ngón tay...

Tên hộ pháp nhìn thanh to lớn cự trống, chỉ cảm thấy áp lực toàn thân như núi, nhưng vẫn kiên trì cắn răng...

Bàn tay ngưng tụ linh lực, lấy tay làm dùi, dứt khoát hướng mặt trống đập. mạnh...

THÙNG THÙNG THÙNG THÙNG THÙNG Âm thanh vang vọng liên miên không dứt... Vô số tu sĩ đột ngột ngẩng cao đầu...sắc mặt hoảng hốt...

Không đợi bọn hắn lấy lại tinh thần, vài cỗ khí tức khủng bố chấn động dữ dội...

Hàng loạt tu sĩ phá không mà lên, lưng đeo trường kiếm, bộ mặt ngưng trọng bay đến trung tâm Thanh Vân Sơn...

Khí thế Nguyên Anh, Hóa Thần bao phủ ngàn dặm...

Mà lúc này, đệ tử cấp thấp của Thanh Vân Tông rốt cuộc lấy lại tinh thần, nhao nhao vận hết linh lực toàn thân, hướng trung tâm Thanh Vân Sơn chạy đến...

Toàn bộ Thanh Vân Tông trong lúc nhất thời...

Gà bay chó chạy...

Bình An Thành ngoài đường cái lớn...

Lạc Thần mang theo ngũ nữ Mộc Tử Âm, Liễu Thi Cầm, Bạch Tố Mai, Lý Trúc Loan cùng tiểu nha đầu Liễu Mộng Mộng dạo phố...

Có tiên khí gia trì thân thể, Tố Mai và Trúc Loan hai người rất nhanh đã lĩnh ngộ hai loại thân pháp và vũ kỹ địa cấp...

Mặc dù chưa hoàn toàn thành thạo, nhưng miễn cưỡng có thể xuất quan...

Nhìn gương mặt vui vẻ hạnh phúc của các nàng, Lạc Thần trong lòng dâng lên một tia xin lỗi...

Thời gian qua hắn quá ít thời gian cùng các nàng bồi dưỡng tình cảm, những việc như dạo phố hay mua sắm hầu như không diễn ra...

Mặc dù thân là Tu Sĩ, các nàng có lẽ không để ý chu này, nhưng Lạc Thần vẫn cảm thấy sau này nên dành thời gian cho các nàng nhiều hơn...

Tuy có “trung tâm thương mại” lớn như Đa Bảo Các tại Bình An Thành, tuy nhiên vẫn có không ít hàng quán rao hàng bên đường, bầu không khí náo nhiệt vô cùng...

Vài tên tu sĩ vào rừng hay các nơi hoang văng thám hiểm, hái được linh dược, nhặt được vật phẩm không biết cách dùng, nhưng lại không muốn bán lại cho Đa Bảo Gác vì giá cả không hài lòng, thường tự mở sạp bày bán ở đây...

“Các vị quan khách xin dừng bước” Một trung niên họa sĩ đang bày bán tranh vẽ đột nhiên gọi lại mấy người Lạc Thần...

“Đại thúc này, có chuyện gì sao?” Lạc Thần kỳ quái hỏi...

Trung niên họa sĩ xấu hổ cười cười, vuốt vuốt mũi nói: “Các vị phu nhân, tiểu thư quá mức xinh đẹp, như tiên trên trời, công tử lại anh tuấn tiêu sái, tại hạ mong muốn được vẽ cho toàn thể các vị một bức họa, hoàn toàn có thể miễn phí, chỉ xin

chia làm hai bản, một bản cho tại hạ trưng bài”

Liễu Thi Cầm xấu hổ đỏ mặt, hắn gọi nàng phu nhân, chẳng phải nói nàng và Lạc Thần sao?...

Lạc Thần hiểu ý trung niên này, đây không phải muốn bọn hắn làm người mẫu để hẳn quảng cáo tranh sao?

Hắn nhìn sang mấy người các nàng, thấy toàn bộ đang chờ mong nhìn hắn...

Lại dựa vào các tranh trưng bày xung quanh, thấy tay nghề vẽ tranh của trung niên đại thúc không tệ, hắn cười nói:

Trung niên họa sĩ hài lòng gật đầu, lúc này lấy ra giấy bút bắt đầu phát họa...

Động tĩnh nơi đây thu hút không ít người đứng ra quan sát, dù sao chúng nữ quá mức xinh đẹp, nhưng bộ dạng của Lạc Thần và Mộc Tử Âm toàn thành đều biết từ trận chiến với Cao gia, Liễu gia lại vừa thống nhất Bình An thành, đương nhiên không ai dám đứng ra trêu chọc...

Sau một canh giờ, họa sĩ rốt cuộc thu tay...

Hắn hai mắt lóe sáng nhìn bảy bức họa tập thể vừa hoàn thành, nam anh tuấn uy vũ, nữ như tiên trên trời, sủng vật kỳ lạ, quả thật là tác phẩm ưng ý nhất cuộc đời...