Liễu Thi Cầm trong lòng thầm mắng đối phương vô lễ, bất quá vẫn lắc đầu đáp:
“Thi Cầm cả đời vì Liễu gia phấn đấu, tạm thời không nghĩ đến việc hôn nhân”
Lạc Thần nghe vậy trong lòng lóe lên một tia thương tiếc, Liễu gia hiện tại còn chưa đến trăm người, phần lớn đều là người già và trẻ nhỏ, nàng chèo chống quả thật không dễ dàng...
Ngược lại Cố Phi Hoa âm thầm vui mừng, vươn người đứng dậy ra vẻ trịnh trọng nói:
“Tại hạ cũng chưa có gia thất, thật không giấu diếm, Phi Hoa vừa gặp gia chủ đã rung động trong lòng, không biết nàng có thể cho ta cơ hội tiếp xúc, để Thanh Vân Tông cùng Liễu gia thân càng thêm thân...”
Liễu Thi Cầm mày liễu thoáng cau lại, trong lòng hơi khó chịu, nàng vừa cùng Lạc Thần đoàn tụ, còn rất nhiều lời muốn nói cùng hắn, lại bị tên này làm mất thời gian...
Bất quá nghĩ đến Thanh Vân Tông sau lưng đối phương, chỉ có thể không mặn không nhạt cười nói:
“Đa tạ Cố công tử hậu ái, bất quá Thi Cầm thật sự chưa có ý định về tình cảm nam nữ, xin lượng thứ...
Cố Phi Hoa sắc mặt hơi khó coi, mà Cố Hủ ánh mắt cũng hơi lấp lóe, Thanh Vân Tông bọn hắn hiếm khi bị một cái gia tộc nhỏ không nể mặt như thế...
Chứng kiến bộ dạng của hai người, Lạc Thần âm thầm cười lạnh, trước đây hắn chưa biết thân phận của Liễu Thi Cầm nên sản sàng cho Liễu gia phụ thuộc Thanh Vân Tông...
Nhưng hiện tại lại khác, nếu đối phương dám quá trớn, hắn không ngại đích thân đến Thanh Vân Tông một chuyến...
Thất cấp thế lực, Lạc Thần tin tưởng có thể lột bọn hắn một lớp da...sau đó an toàn rút lui...
“Xem ra là Phi Hoa đường đột, vẫn hy vọng Liễu gia chủ từ từ nghĩ lại” Cố Phi Hoa vẫn ra vẻ quân tử...
Lúc này như phát hiện đại lục mới, hắn giả vờ nhìn sang Mộc Tử Âm và Lạc Thần thăm hỏi:
“Không biết hai vị là?” Mộc Tử Âm đã sớm xem tên này khó chịu, nàng quyến rũ khoác lấy cánh tay Lạc Thần ra vẻ nghiêm túc đáp: “Chàng là phu quân của ta, còn ta là thê tử của
chàng nha”
Cố Phi Hoa hai mắt trừng lớn một cái, trái tim như vừa bị đâm thọt một cái, nhìn Lạc Thần một bộ thong dong bình thản, hắn khàn khàn nói:
“Vị tiểu huynh đệ này thật có diễm phúc”
“Đa tạ, chúc Cố huynh sớm thoát kiếp đồng nam” Lạc Thần mỉm cười gật đầu, ánh mắt tà dị thoáng hiện một tia trêu tức...
“Ngươi...” Cố Phi Hoa giận dữ định nói gì đó, lại bị Cố Hủ kéo lại...
“Không biết hai vị còn gì căn dặn không?” Liễu Thi Cầm mở môi dò hỏi, hiển nhiên có ý định trục khách...
“Không còn, chỉ hy vọng Liễu gia nhớ kỹ, Bình An Thành hiện tại đã trở thành thế lực phụ thuộc của Thanh Vân Tông từ thời điểm này...” Cố Phi Hoa hít sâu một hơi, cao cao tại thượng căn dặn...
“Đương nhiên” Liễu Thi Cầm không sao cả gật đầu...
“Chúng ta cáo từ” Cố Phi Hoa không nói thêm lời nào, ngự không mà lên, thoáng chốc đã rời khỏi Liễu gia...
Cố Hủ quay sang nhìn ba người Lạc Thần, hai mắt hiện lên một tia ý vị thâm trường, cười ha ha một tiếng:
“Không cần biết do đâu các ngươi đánh bại Cao gia, nhưng dám từ chối Thanh Vân Tông, Liễu gia tốt, rất tốt hahaha”
Nói xong thân hình cấp tốc biến mất...
Nhìn hai kẻ khó ưa rốt cuộc rời đi, Liễu Thi Câm mệt mỏi cười khổ nói: “Ta đúng là hồng nhan họa thủy, hết Cao Tiến hiện tại lại thêm cái này Cố Phi Hoa...”
“Ai kêu dì nhỏ của ta xinh đẹp như vậy đâu nè?” Lạc Thần cười trêu chọc...
“Chàng còn cười? thiếp thấy Cố Phi Hoa này là điển hình của ngụy quân tử, chỉ sợ không dễ bỏ qua mọi chuyện như vậy...”
Mộc Tử Âm nhéo hông hắn nói tiếp: “Cố Hủ kia cũng không phải người lương thiện gì, trước khi đi còn uy hiếp chúng ta”
“Yên tâm, dù bọn hắn bỏ qua, ta đồng dạng không tha cho hắn, dám đánh chủ ý với lão bà và dì nhỏ của ta, không phải muốn chết sao?” Lạc Thần cười gắn...
“Không, ta là há miệng chờ sung, bọn hắn sẽ tự tìm đến cửa, hơn nữa còn thay chúng ta xóa sạch chứng cứ” Lạc Thần thần bí cười nói.
Hai nữ liếc mắt nhìn nhau, rất thông tuệ hiểu ý gật đầu...
“Đáng hận, một cái nho nhỏ Tam cấp thế lực cũng dám từ chối thành ý của
ta