Lạc Thần cưng chiều ngắt nhéo đôi má bánh bao của nàng, đưa tay bế lên Vai...
“Chụt, ca ca thật lợi hại, đây là thưởng cho ngươi”
Liễu Mộng Mộng bất ngờ đánh chụt vào má Lạc Thần non nớt nói...
Mọi người bị bộ dạng đáng yêu của nàng chọc cười...
“Tiểu nha đầu, muội tên là gì?” Lạc Thần xoa đầu nàng cười hỏi...
“Muội tên Mộng Mộng nha, ca ca tên gì?” Tiểu nha đầu cười tươi rói hỏi thăm...
“Haha, ca ca gọi tiểu Thần, muội có thể gọi ta là tiểu Thần ca ca nha!” Lạc Thần gật gù đáp...
Liễu Thi Cầm vừa nghe, thân thể đột ngột chấn động kịch liệt, đôi mắt đẹp to tròn trợn trừng nhìn Lạc Thần...
Đám người rất nhanh chú ý đến phản ứng của nàng, Lạc Thần kỳ quái hỏi: “Liễu gia chủ, có chuyện gì sao?”
Liễu Thi Cầm cố giữ bình tĩnh nhưng mãi không làm được, nàng bất ngờ chạy đến nắm cánh tay Lạc Thần hoảng hốt hỏi:
“Ngươi nói ngươi tên là gì?”
“Tại hạ tiểu Thần” Bị nàng nắm tay, Lạc Thần chỉ cảm thấy trong lòng yên bình khó hiểu, cưỡng ép cảm giác kỳ quái trong lòng ra vẻ bình tĩnh đáp lại...
“Ngươi... Ngươi họ gì?” Âm thanh của Liễu Thi Cầm trở nên run rẩy... Nghe nàng hỏi họ mình, Lạc Thần lập tức âm thầm đề phòng, nơi này là phía Nam Băng Thiên Đại Lục, Lạc gia có danh vọng vô cùng to lớn, hắn sẽ không dễ
dàng nói mình họ Lạc...
Nhưng không biết vì sao, trong lòng lại bị cảm giác cấp thiết bao phủ, muốn nói cho nàng biết...
Nhìn ra tình cảnh lúng túng của Lạc Thần, Mộc Tử Âm khéo hiểu lòng người bước đến nắm lấy cánh tay hắn, nàng nhìn Liễu Thi Cầm nhoẻn miệng cười nói:
“Chiến đấu đã lâu, chúng ta cũng hơi thấm mệt, Liễu gia chủ có gì muốn hỏi thì hẹn sau vậy”
Liễu Thi Cầm giật mình, nghĩ lại cũng phải, nàng bối rối rút tay Lạc Thần ra, trở về dáng vẻ bình thản của một gia chủ, cười nói:
“Là ta đường đột, tổng quản mau giàn xếp vài gian phòng khách quý”
“Tuân lệnh gia chủ” Quản gia mập ú của Liễu gia nhanh nhẹn lên tiếng, cung kính hướng Lạc Thần mấy người đưa tay mời:
“Mời các vị theo lão hủ”
“Đa tạ rồi” Lạc Thần cũng biết hiện tại không thích hợp trò chuyện, mang theo Tố Mai, Trúc Loan cùng Tử Âm theo sau...
“Được rồi, mọi người cũng về nghỉ ngơi đi, chờ mệnh lệnh tiếp theo của ta” Liều Thi Cầm hướng tộc nhân Liễu gia lên tiếng phân phó...
Đám người Liễu gia vâng lời cáo lui, mang theo nha đầu Liễu Mộng Mộng rời đi...
Thân ảnh xinh đẹp đứng giữa đại sảnh vắng người, Liễu Thi Cầm nhàn nhạt khép lại đôi mắt, từng mảnh ký ức xưa củ ùa về trong tâm trí...
“Hắn rất kháo khỉnh, tỷ đặt tên hắn là Nam, mong muốn hắn trở thành một nam nhân đỉnh thiên lập địa, dù không có Linh Căn cũng quyết không luồng cúi
trước người khác...”
“Lạc gia tàn nhẫn chia cắt mẹ con tỷ, Thi Cầm à! Tim tỷ đau quá, hắn không thể tu luyện nhất định bị người Lạc gia khi dễ...”
“Lạc Phá Lôi là tên súc sinh, ngay cả con ruột của mình cũng vứt bỏ, chuyện hối hận nhất đời tỷ là cắn răng lấy một người mình không yêu...”
“Nhưng nếu từ chối hắn, cả Liễu gia chúng ta sẽ lâm vào đại họa...”
“Không được! tỷ nhất định phải đoàn tụ cùng con mình, nhất định phải cứu lấy tiểu Thần thoát khỏi gia tộc dơ bẩn đó...”
Không sao quên được...
“Keng, thành công hoàn thành nhiệm vụ “Trợ Liễu gia”, đạt được một lần triệu hoán Công Pháp dành cho nữ tử”
Vừa tiến vào gian phòng, âm thanh hệ thống đã vang lên trong đầu Lạc Thần...
Hiện tại hắn tạm thời không có tinh thần triệu hoán, ánh mắt ngập nước khi đó của Liễu Thi Cầm như ám ảnh tâm trí hẳn, trong tim như có thứ gì đó nhói lên vậy...