Nhìn đám người đột ngột từ vết nứt hư không xuất hiện, Liễu gia và đám Cao Tiến lập tức hoảng hốt, bày biện ra tư thế đề phòng...
Chỉ cần là người có chút kiến thức về Tu Chân đều sẽ hiểu được, khả năng di chuyển bằng cách xé rách không gian chỉ có Luyện Hư Kỳ mới làm được...
“Chẳng lẽ đám người này có Luyện Hư kỳ?” Cả bọn gương mặt âm tầm bất định, tiến hành quan sát bọn người Lạc Thần...
Người được chú ý nhiều nhất không thể nghỉ ngờ là tên kia Hòa Thượng, khí tức Nguyên Anh Viên Mãn của hắn thật quá rõ rệt...
Kế tiếp là hai người áo đen đang ôm lấy thiếu niên trẻ tuổi kia, Nguyên Anh Sơ Kỳ cũng không đáng ngại...
Đám người tất cả thở phào nhẹ nhỏm, Nguyên Anh Viên Mãn mặc dù lợi hại nhưng không mấy đáng sợ, ít nhất tại đây có Nhạc Quần...
Về phần đám người tu chân áo vàng càng không bị để vào mắt...
Riêng thiếu niên một mắt kia mặc dù nhìn không rõ tu vi, nhưng bộ dạng quá mức trẻ tuổi, có lẽ mang theo vật che giấu khí tức...
Lạc Thần cũng thầm quan sát hai nhóm người đang giằng co này, lập tức biết mình vô tình rơi vào chiến trường của người khác rồi...
“Hai nàng không sao chứ?” Mặc kệ bọn họ, Lạc Thần lo cho lão bà trước, hắn dìu hai nàng đứng dậy...
“Không ngờ gặp phải cao nhân, bọn thiếp còn uống nước trái cây của họ, hì hì” Lý Trúc Loan tinh nghịch cười...
“Muốn chạy?” Bạch Tố Mai gặp đám người tu chân áo vàng muốn thoát đi, trường kiếm vung lên chém tới...
“Yêu nữ dừng tay” Hòa thượng cũng lấy lại tinh thần, ra tay ngăn cản... “Vị tiên tử này, là chúng ta lỡ miệng, hãy tha cho một mạng đi a”
“Đúng a, chúng ta Thổ Hành Tông thường hay hành thiện tích đức, xin bỏ qua lần này đi”
Đám người tu chân áo vàng năn nỉ khóc lóc...
Sau lần va chạm trước bọn hắn mới biết mình rốt cuộc ngu xuẩn cỡ nào, nếu không phải nhờ vào Hòa Thượng kia cứu giúp, chắc hẳn đã thê thảm vô cùng...
Bạch Tố Mai quay sang nhìn Lạc Thần trưng cầu ý kiến, dù sao nguyên nhân nàng tức giận là đám người này nhục nhã Lạc Thần...
Lạc Thần thoáng trầm ngâm, bọn người kia dù sao cũng hơn thua miệng lưỡi một chút, tội không đáng chết, hắn gật đầu nói:
“Giao ra tất cả Linh Thạch trên người, xem như bài học cho các ngươi”
Đám người Thổ Hành Tông nhìn nhau đau khổ gật đầu, xem ra chỉ có thể như vậy...
Hòa thượng nhìn tình cảnh này, hừ lạnh một tiếng cũng không xen vào, dù sao. thì người ta đã hóa giải ân oán, hắn cũng không thể nói gì hơn...
“Tổng cộng 1100 Trung Phẩm Linh Thạch, đa tạ chư vị bỏ qua” Một tên đại diện Thổ Hành Tông cung kính dâng lên nhẫn trữ vật...
Lý Trúc Loan đưa tay thu nhận, để lộ bàn tay trắng nõn tuyệt đẹp khiến đang quan sát tình hình Cao Tiến hai mắt lóe lên một tia dị quang...
Đám người Liễu gia cùng Nhạc Quần sắc mặt quái lạ nhìn một màn này, hiển nhiên bọn hắn dù ngốc cũng nhận ra trong đám người đột ngột xuất hiện này do. thiếu niên một mắt kia làm chủ...
Nhìn chầm chầm thiếu niên kia hồi lâu, Liễu Thi Cầm trong lòng không hiểu dâng lên một tia hốt hoảng...
“Chúng ta cáo từ”
Đám người Thổ Hành Tông chật vật bỏ di... Hiển nhiên muốn nhanh chóng tìm đường về tông môn, dù sao ở mỗi thành trì đều có truyền tống trận, bọn hắn mặc dù giao ra hết Linh thạch nhưng trong người vẫn còn một ít của cải có thể làm lộ phí...
Đột nhiên một người trong đám Thổ Hành Tông quay lại, nhìn Hòa Thượng chắp tay cảm tạ:
“Đa tạ tiền bối giúp đỡ, không biết cao danh quý tánh, để ngày sau hồi báu...”
Hòa thượng trong lòng chửi má nó, các ngươi không hiểu hay giả vờ không hiểu? Ta còn ngày sau hay không chưa biết được đây?
“Thí chủ không cần khách sáo, nếu không có các ngươi bần tăng cũng ra tay, dù sao yêu thú không phải tốt lành gì” Hòa thượng chắp tay nói...
Lạc Thần ba người trong ánh mắt lóe lên một tia hàn mang... Nhìn tình cảnh này đệ tử Thổ Hành Tông ba chân bốn cẳng bỏ chạy...
“Ta vốn nghĩ phật luôn xem chúng sinh bình đẳng, không nghĩ tới hôm nay gặp hòa thượng ngươi, thật mở mang tầm mắt” Lạc Thần cười lạnh...
Hòa thượng định mở miệng phản bác thì một âm thanh tức giận vang lên:
“Chư vị thỉnh rời đi, chúng ta đang giải quyết ân oán”
Người lên tiếng là Nhạc Quần, đám người này quả thật xem nơi đây là chốn không người chắc? Nếu không phải nghi ky thân phận đối phương hẳn đã sớm
động thủ...
Lạc Thần gật đầu, nơi đây dù gì là địa bàn của người ta, ân oán giữa các thế lực nhiều như cơm bữa, hắn cũng không tiện xen vào...
Âm thanh máy móc lại vang lên khiến Lạc Thần cau chặt đôi mày, nhiệm vụ trừng phạt lần này quá nặng, khiến hắn khó tin...
Lần trước Yên Sương Nhi tí nữa hương tiêu ngọc vẫn cũng đủ biết tâm ma đáng sợ như thế nào...
Tu luyện Bất Hủ Diễn Sinh Kinh được thần bí cổ lão Kinh Văn khảm vào linh hồn nên Lạc Thần không sợ nhất chính là tâm ma...
Nhưng tâm ma do hệ thống trừng phạt thì lại khác... Ngay cả Bất Hủ Diễn Sinh Kinh cũng do nó triệu hoán ra...